- Diệp Hà
- Tổng số bài gửi : 12
Points : 16
Danh tiếng : 5
Join date : 10/06/2018
Tuổi : 21
Đến từ : Đây
[Sưu tầm][Fanfic]Tuyển tập Natsume Yuujinchou dịch - Hạ Mục Quý Chí
Sun Jun 10, 2018 9:22 pm
- Title:
Tuyển tập Natsume Yuujinchou fanfic dịch
- Author: Midorikawa Yuki (Hạ Mục Quý Chí)
- Category: Slice of life, Supernatural
- Status: Hoàn thành
- Rating: [G]
- Warning: Không có
- Length: 6 chương
- Fanfic do nhiều tác giả viết dành cho bộ manga gốc Natsume Yuujinchou của Midorikawa Yuki. Những mẩu
Tuyển tập Natsume Yuujinchou fanfic dịch
- Author: Midorikawa Yuki (Hạ Mục Quý Chí)
- Category: Slice of life, Supernatural
- Status: Hoàn thành
- Rating: [G]
- Warning: Không có
- Length: 6 chương
- Fanfic do nhiều tác giả viết dành cho bộ manga gốc Natsume Yuujinchou của Midorikawa Yuki. Những mẩu
chuyện nhỏ xoay quanh Natsume Takashi và gia đình của cậu.
- Diệp Hà
- Tổng số bài gửi : 12
Points : 16
Danh tiếng : 5
Join date : 10/06/2018
Tuổi : 21
Đến từ : Đây
[Fic dịch][Natsume]Thần mưa dịu dàng
Sun Jun 10, 2018 9:37 pm
- Thần mưa dịu dàng:
Tôi tên là Natsume Takashi - một học sinh cấp ba rất bình thường ngoại trừ việc tôi có thể nhìn thấy thứ người khác không nhìn thấy - yêu quái.
Ban đầu tôi rất căm ghét khả năng kì dị này của mình, nhưng khi chung sống cùng với chúng yêu quái tôi mới phát hiện, thực ra như thế này cũng không có gì là xấu cả. Yêu quái cũng giống như con người đều có câu chuyện của mình, đều đủ để khiến tôi cảm động.
Mưa là chất lỏng khiến người ta cảm thấy ấm áp hay đau lòng đây?
Hôm nay là chủ nhật, là một kì nghỉ tuyệt vời, nhưng bên ngoài trời lại đang mưa. Hơn nữa trời đã mưa rất to suốt bốn ngày rồi. Tôi nghe dì Touko nói có một số vùng đã xảy ra một số tai họa như lở núi rồi.
Âm thanh của mưa rơi xuống đất rất lớn, tôi rất chú ý đến điều này, tôi thấy nó giống như là ai đó đang tức giận vậy. Đã hai ngày rồi và tôi không thấy vui vẻ vì điều đó, cho dù hôm qua Tanuma đã qua nhà tôi chơi.
Tôi cứ như thế lặng im nghe tiếng mưa rơi, tôi mơ hồ nghe thấy một âm thanh kì lạ, có ai đó đang cười? Là phụ nữ sao?
“Này, Nyanko-sensei ông có nghe thấy tiếng phụ nữ đang cười không ?” Tôi vỗ vỗ vào người Nyanko-sensei đang ngủ ở bên cạnh mình.
“Dì Touko không có cười.” Nó trả lời bằng cái giọng như muốn cắn vào thịt người ta đến nơi.
“Không phải dì Touko, là một người phụ nữ khác, hình như là ở một nơi khá xa.”
“Sao lại thế được?”
“Ông nghe kĩ đi.”
“Đừng có làm phiền ta nữa, làm gì có tiếng gì! Ta đi ngủ đây.” Nyanko-sensei chui vào một góc sau đó ngủ tiếp.
“Haizz…” Tôi thở dài, thật hết cách với nó mà.
Âm thanh đó càng ngày càng to… Không đúng, là càng ngày càng gần…
Tôi bỗng nhiên quay đầu, một người phụ nữ đội chiếc mũ vành đen xuất hiện ở trước cửa sổ, bởi vì bên dưới chiếc mũ của cô ấy là một tấm vải mỏng màu trắng nên tôi căn bản không nhìn rõ mặt của người đó. Nhưng tôi có thể nhìn thấy màu mắt của cô ấy, màu đỏ, toàn bộ đều là màu đỏ! Toàn thân cô ấy trắng xóa, chỉ có mỗi đôi mắt là màu đỏ, làm tôi giật nảy mình!
“Á…” Tôi kêu lên một tiếng, ngây người ngồi trên sàn nhà.
“Nyanko-sensei mau dậy đi, ở bên ngoài có người kì lạ lắm.” Tôi cố gắng gọi Nyanko-sensei đang ngủ dậy.
“Làm gì có ai đâu? Ngươi hãy để ta ngủ một giấc xem nào, trời mưa mà được đi ngủ thì còn gì bằng!”
Nyanko-sensei đã nhìn ra ngoài rồi mà không có phản ứng gì là sao?
Tôi căng thẳng nhìn ra bên ngoài một lần nữa.
“Ơ?”
Không thấy đâu cả? Cô ấy đi đâu mất rồi?
Tôi quay đầu lại nhìn dì Touko đang chuẩn bị ra ngoài liền vội vàng đi vào trong phòng.
“Con xin lỗi dì…”
“Đứng ngoài trời mưa to như thế này sẽ bị cảm đấy.” Dì vừa nói với lau nước mưa trên mặt tôi.
“Vâng, con cảm ơn dì ạ.”
Vì tôi có có thể nhìn thấy được yêu quái nên từ nhỏ tôi đã bắt đầu được họ hàng luân phiên nhau nuôi dưỡng. Tôi thường bị những người nhận nuôi chê trách, họ nói tôi rất đáng sợ nhưng dì Touko lại không như thế, dì luôn luôn đối xử dịu dàng với tôi.
Tôi luôn cho rằng thời gian trôi nhanh nhất vào cuối tuần vì cuối tuần được vui chơi, tôi không ngờ được cho dù là trời mưa thì thời gian vẫn trôi nhanh như vậy.
Chẳng có thứ gì nhanh hơn thời gian cả.
“ Natsume mưa vẫn chưa tạnh đâu đừng có quên mang ô đi đấy.” Nyanko-sensei nhắc nhở tôi.
“Vâng.”
Tôi bước đi trên hành lang của khu giảng đường, phát hiện rất nhiều học sinh đang nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy vậy tôi cũng nhìn ra bên ngoài.
ÔI. Mặt đất bị mưa “nhìn” xuyên thấu, có thể rõ ràng nhìn thấy sự nhấp nhô của mặt đất.
Giờ vẫn chưa đến thời kì mưa dầm mà.
“ Natsume tớ thấy mấy ngày nay mưa cứ kì quặc thế nào ấy, gần đây cậu có nhìn thấy con yêu quái nào không?” Tanuma vỗ vào bả vai tôi.
“Hôm qua có nhìn thấy một con, không biết có phải yêu quái không?”
Chúng tôi vừa nói vừa đi vào lớp học, trong lớp có rất nhiều người vì chuông báo hiệu giờ sắp kêu rồi.
Lần này tôi ngồi sát cửa sổ.
Tanuma cũng nói trận mưa này rất kì lạ, mưa to như vậy rất hiếm gặp, lẽ nào… có liên quan đến người phụ nữ ấy?
Giáo viên đang giảng môn toán khô khan ở trên bục giảng, còn trong lòng tôi ngập tràng tiếng mưa làm người ta cảm thấy thương cảm.
Tôi ngẩng đầu, ngước lên nhìn bầu trời…
“Á…” Tôi vội vàng đứng dậy.
Sao vậy? Cô ấy lại đến nữa rồi.
“ Natsume em làm sao vậy?” Giáo viên cau mày hỏi tôi.
“Dạ…Không có gì ạ…”
Tôi lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô ấy vẫn còn ở đó. Tôi nhìn Tanuma, Tanuma nhìn tôi vẻ mặt cậu ấy như đang hỏi làm sao thế? Chuyện gì vậy? Cô ấy thật sự là yêu quái? Không sai, cô ấy tuyệt đối là yêu quái!
Sau khi tan học, Taki đến nói với tôi cô ấy cảm thấy một mùi rất lạnh, tôi biết đó là mùi của người đó.
Các bạn học đều đang bàn tán về tôi, bàn tán về chuyện xảy tại lớp học. Thực ra tôi đã quen với điều đó rồi, chỉ có điều tôi rất buồn phiền về những con yêu quái cứ luôn bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, mỗi lần như vậy tôi đều có vẻ khác với người thường.
Buổi chiều trôi qua một cách rất bình thường, chỉ là tôi thỉnh thoảng có nghe thấy tiếng cười ghê rợn.
Sau khi tan học tôi vẫn một mình đi trên con đường nhỏ như cũ. Bạn của tôi không nhiều, rất nhiều người không hiểu tôi, Tanuma và Taki là bạn tốt nhất của tôi, hơn nữa có một số yêu quái cũng có thể trở thành bạn của tôi, tôi có thể hiểu được sự ấm áp của họ.
Tôi cúi đầu xuống nhìn vào cặp của mình, hữu nhân sổ cũng càng ngày càng mỏng rồi.
“ Natsume… Takashi.”
Tôi ngẩng đầu dừng bước.
Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy một dòng khí lạnh đang thôi thúc tôi rơi nước mắt.
Rõ ràng là rất đẹp nhưng sao cũng lại có vẻ tiều tụy như vậy?
“Cậu mỗi ngày đều đi từ đây sao?” Giọng của cô ấy rất nhỏ và nhẹ.
Tôi gật đầu, đưa bàn tay đang đặt trên cặp xuống.
“Trong đó có vật gì quan trọng lắm sao?”
“Không có…”
“Hữu nhân sổ?” Cô ấy nói với chất giọng không cảm xúc.
Cô ấy đứng ngây ngốc trông mưa nhìn tôi.
“Không phải…”
“Tôi đã nhìn thấy các bạn học của cậu…”
“Bạn học… của tôi?” Tôi khó hiểu hỏi.
“Bàn tán về câu, cười cợt cậu…”
“Ừm. Tôi đã quen rồi.” Tôi nghiêng cái ô xuống.
“Vậy à?”
“Nếu như không có việc gì thì tôi đi trước đây.” Tôi bắt đầu bước đi.
Cô ấy không ngăn tôi lại làm tôi cảm thấy rất bất ngờ nên tôi ngừng bước và quay đầu lại. Cô ấy quay lưng lại với tôi, cứ đứng ngẩn ra ở đó, để mặc bản thân bị ướt mưa.
“Bỏ đi.” Tôi quay người lại, đi về phía cô ấy.
“Cứ đứng mãi ở đây cô sẽ bị bệnh đó.” Tôi che ô cho cô ấy.
“Tôi sẽ không bị bệnh đâu.” Cô ấy quay người lại, trả ô lại cho tôi. “Tôi là mưa mà.”
“Hả?”
“Cô không phải yêu quái mưa à?”
“Tôi là thần mưa, một vị thần cơ nhỡ, một vị thần không ai thờ cúng.” Đôi mắt của cô ấy tràn ngập nỗi đau.
“Cơ nhỡ, không có nơi để đi?”
“ 'Hữu nhân sổ của Natsume Takashi có thể thống lính chúng yêu quái’ tôi nghe từ chỗ bọn yêu quái đó.”
“Vậy nên… Cô tới để cướp hữu nhân sổ sao?” Tôi cau mày hỏi.
“Đúng vậy.”
Tôi căng thẳng ấn tay vào chiếc cặp.
“Nhưng…”
“Nhưng?”
Cô ấy lôi cánh tay tôi bay nhanh xuyên qua khu rừng.
“Đợi đã, nhanh quá đi mất, á…”
Cành cây quệt vào làm mặt tôi chảy máu nhưng có ấy vẫn không dừng lại.
“Này”
Tôi nhìn thấy chúng tiểu yêu sống trong khu rừng, chúng nhìn cô ấy đầy kính sợ, tôi nhìn cô ấy, tấm vải trắng cô ấy vén lên đã rủ xuống.
Mưa vẫn rơi không ngừng mà ô của tôi thì mất rồi.
Cô ấy dừng lại trước một ngôi đền cũ kỹ.
Tôi nhìn ngôi đền cũ kĩ đó, nhìn trần trà đã sụp xuống, nhìn khung cửa cô đơn vì không có cửa…
“Nơi này là…”
“Ngôi đền của tôi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì…, không biết.” Giọng nói nhẹ đến mức khiến người ta đau lòng.
….
“Đi vào thôi.”
“Hả?”
“Đây không phải ngôi đền của cô sao?” Tôi tự tin nhìn cô ấy.
“Đi thôi.”
Tôi kéo cánh tay cô ây đi về phía bên trong ngôi đền.
“Tôi vì có thể nhìn thấy yêu quái nên thường bị bạn học nên bị bạn học nghi ngờ, từng bị ức hiếp, mãi cho đến bây giờ mới có những người bạn đáng để tôi trân trọng.”
“Tôi biết.”
“Không, cô không hiểu được cảm giác bị người khác ruồng bỏ đâu.”
“Tôi biết mà, thật đấy.”
Tôi nhìn vẻ mặt kiên định của cô ấy.
“Ô của cậu đâu?”
“Vừa bị mất rồi.”
Cô ấy cúi đầu xuống, là vì áy náy sao?
“Tại sao lại dùng vải trắng tre mặt lại?”
“Bởi vì đôi mắt rất đáng sợ.”
“Tại sao mắt cô lại có màu đỏ, à không, tại sao mắt cô lại cô màu máu?”
“Bởi vì tôi ghét nhất là con người.”
“Lúc khô hạn thì cầu khẩn cho mưa to tới, lúc hạn hán qua đi lại không nhớ đến tôi nữa, ngôi đền thành ra thế này rồi cũng không làm gì cả. Thế là tôi làm ra một trận to để trừng phạt bọn họ. Nhưng họ vẫn chẳng phát hiện ra, tôi hận họ đến mức bản thân mình thành ra thế này cũng không biết.”
“Tôi phát hiện ra tất cả vào ngày đầu tiên tôi đi đến bên bờ sông, cơ thể càng ngày càng yếu, sắc mặt cũng càng ngày càng kém.”
Tôi nhìn lên trần nhà, mưa rơi đầy mặt làm tôi không mở nổi mắt ra, “Hahaha…”
“Cậu cười cái gì?” Hình như cô ấy đã nâng cao cảnh giác.
“À, không có gì, tại vì tôi rất vui.”
“Bởi vì chúng ta giống nhau à?” Cô ấy cau mày.
“Không, chỉ là tôi vui vì cô chịu nói với tôi những điều ấy.”
“Ha… Thì ra cô cũng biết cau mày à?”
Cô ấy thả lỏng đôi mày đang nhíu chặt lại ra.
“Nhanh lên, chính là chỗ này.” Âm thanh trong trẻo như thế nhất định là do trẻ con phát ra.
Tôi nhìn ra bên ngoài, có hai đứa bé trai đang cầm ô vội vã chạy vào trong này.
“Ơ? Anh cũng đến đây sửa ngôi đền ạ?”
“Ừm…” Tôi hơi kinh ngạc nhưng cũng thản nhiên đáp lại.
“Mưa to như vậy, không sửa thì thần mưa sẽ bị cảm đấy vì vậy chúng em cũng đến đây để sửa đền thờ.” Nói xong, chúng chạy đến nơi khác chỉnh lại sàn gỗ, đá…
Tôi nhìn thấy ánh mắt cô ấy nhìn không chớp mắt vào hai đứa trẻ.
Tôi mỉm cười đi về phía hai đứa trẻ lấy tay vỗ vào bả vai chúng, “ Cảm ơn hai đứa nhé nhưng chỗ này một mình anh là đủ rồi, đến mai là hai đứa đến đây sẽ thấy một ngôi đền hoàn toàn mới.”
“Thật thế ạ?”
“Ừ.”
“Anh biết làm phép ạ?”
“Ừ, hai đứa cứ tin ở anh.” Tôi dỗ dành bọn trẻ.
“Cảm ơn anh nhé, thần mưa cũng sẽ cảm ơn anh đấy.”
“Ừ.”
“Vậy tạm biệt anh nhé.”
“Tôi nhìn hình bóng bọn trẻ đang đi xa dần, cô ấy lại nhìn tôi.
“Cậu vừa nói gì vậy? Tại sao cậu lại lừa dối chúng như thế được?”
“Tôi nói thật mà.”
“Một mình cậu sao?”
“Không, tôi chưa bao giờ chỉ có một mình cả.”
Nước mưa chảy từ trên mặt xuống dưới đất.
“Có thể đúng như cô nói thật, con người chúng tôi thật sự chỉ nhớ đến cô khi trời khô hạn, nhưng cô không thể cho rằng ai cũng nghĩ như vậy được, nếu không cô sẽ phụ lại tấm lòng của những người nghĩ tới cô. Dịu dàng và tàn khốc tương phản với nhau, sự tàn khốc không thể làm cho con người suy yếu hoàn toàn nhưng sự dịu dàng lại có thể làm cho con người hoàn toàn trưởng thành.”
Tôi nhìn cô ấy: “Sự dịu dàng của chúng tôi cô có cảm nhận được không?”
Cô ấy nhìn tôi sau đó vén tấm vải lên rồi bỏ cái mũ xuống.
Còn lau hạt mưa trên mặt giúp tôi nữa.
“Tôi chưa… nhưng mà…”
“Tôi… rất cảm động.”
Tôi cười dù vết thương trên mặt rất đau.
“Vậy thì bắt đầu thôi…”
“Hả?”
“Cậu sẽ…”
“Không.”
Tôi dùng ý niệm để kêu gọi yêu quái, nếu chúng thực sự cảm thấy được thì xin hãy đến giúp.
“Vô ích thôi.”
“Tôi biết cậu đang dùng ý niệm để kêu gọi yêu quái nhưng nếu không như không dùng máu thì sao có thể làm được?”
Tôi mặc kệ, có thể đến được là tốt nhất, cho dù là một con thôi thì đó sự đáp lại tình cảm của tôi.
“Nhìn đi, chẳng có con nào đến cả, vì cậu đã trả tên cho chúng rồi mà.”
Tôi mở to mắt, đứng dậy, thì ra là như thế…
Trên trời bay đến… Nyanko-sensei ?
“Đừng.”
Tôi chạy đến trước thần mưa, ngăn Nyanko-sensei đang sắp tấn công cô ấy, nói chính xác hơn đó là Madara.
“Người ngươi nói đến là cô ta à?”
“Ừ.”
“Cảm ơn, ông đến đúng lúc lắm.”
“ Natsume người quay người lại đi.”
Tôi nhìn vẻ mặt kì lạ của thần mưa và nghe được lời Madara nói.
“Ôi mọi người…”
Tôi nhìn chúng yêu quái to có nhỏ có, tôi rất cảm kích. Tuy không đặc biệt nhiều nhưng thực thực ra chỉ cần 10 con là đủ rồi.
“Vậy thì ngươi muốn giết chết cô ta hay làm cái gì?” Madara nhìn tôi chằm chằm.
“Cảm ơn mọi người.”
“Chúng ta cùng sửa ngôi đền đi. Rõ ràng cũng là một ngôi nhà lại rách nát đến mức này, rõ ràng lúc còn tồn tại thì rất ấm áp nhưng sau khi sụp đổ lại làm người ta tan nát cõi lòng tan nát như vậy.”
“Được thôi.”
“Vậy bắt đầu thôi.”
Chúng yêu quái bắt đầu không hỏi nhiều mà đội mưa bắt đầu sửa sang ngôi đền.
Tôi quay đầu nhìn thần mưa, mưa ở trên trời giội xuống vốn dĩ không thể làm ướt cô ấy nhưng bây giờ quần áo cô ấy bị ướt, trên mặt toàn nước mưa.
Tôi mơ hồ nhìn mái tóc dài của cô ấy, tất cả đều rất mờ nhạt.
Tôi mất đi tri giác ngã xuống nền đất.
Lúc tôi tỉnh lại thì đã không nhìn thấy bầu trời nữa, ngôi đền đã được sửa sang rồi.
“Nyanko-sensei thần mưa đâu?”
“Bị ta đuổi ra ngoài rồi, cô ta quá đáng đến mức làm ngươi vì dầm mưa mà ngất đi.” Nyanko-sensei bất mãn nói.
“Cái gì vậy, rõ ràng là nhà của người ta mà.” Tôi cũng bất mãn nói.
Tôi bước chân ra ngoài nhìn thấy thần mưa đang ngồi trên sân thượng.
“Sửa xong đền thờ rồi.”
“Vâng, cảm ơn.” Cô ấy quay đầu nhìn thấy tôi đang tiến lại gần.
Cô phải nói với chúng yêu quái đấy chứ tôi có làm được gì đâu lại còn gây thêm phiền phức nữa.
“Chúng đều về hết rồi.”
“Hả? Thật là… Tôi còn chưa nói cảm ơn nữa.”
“À, màu mắt thay đổi rồi.”
“Ừ.”
“Hả?”
“Cái gì?”
Mưa cũng tạnh rồi.
Tôi cười với cô ấy: “Mặt trời mọc rồi kìa.”
“Tại sao?”
“Sao là sao?” Tôi khó hiểu hỏi cô ấy.
“Tại sao cậu lại có thể dùng ý niệm để kêu gọi yêu quái? Tại sao bạn học cười cậu như vậy cậu cũng không để bụng?”
“Bởi vì tôi thích yêu quái và cả…con người nữa.”
“Đừng có nghi ngờ những tín đồ của cô nữa, tôi thấy chỉ cần có một người yêu quý tôi, tinh tưởng tôi thì tôi sẽ có cả trăm lí do để hoàn thiện bản thân, không để họ phải thất vọng.”
“Ngày mai hai đứa trẻ kia lại đến, đền thờ cũng sửa sang xong rồi, lúc đó người đến sẽ càng nhiều hơn.”
“Đợt mưa lần này đã mang đến tai họa rồi, cô cũng nên thu cơn giận của mình lại đi.”
“ Natsume trời tối rồi, chúng ta về thôi.”
Tiếng của Nyanko-sensei truyền từ trong phòng ra. “Vâng.” Tôi đáp lại.
“Cảm ơn cậu, Natsume-kun.”
“Ừm, không có gì đâu.”
“Nyanko-sensei chúng ta về nhà thôi.”
“Ừ…ừ…ừ.” Một cục thịt bay ra từ trong phòng bổ nhào vào trong lòng tôi.
“Vậy… chào cô nhé.”
Tôi cúi đầu hành lễ, không biết tại sao tôi lại làm vậy, là do bản năng sao?
“Đi thôi.” Tôi nói với Nyanko-sensei.
“Này…”
Tôi quay đau lại, “Sao vậy?”
“Takehigo, tôi tên là Takehigo.”
Tôi ngây người trong chốc lát.
“Tôi nhớ rồi, nhớ trong trái tim của mình rồi đấy.”
Tôi quay người đi ra bên ngoài.
“À, đúng rồi…”
Vốn dĩ muốn nói cô ấy khi cười sẽ đẹp hơn, nhưng khi quay đầu lại tôi đã nhìn thấy gương mặt dịu dàng và nụ cười đẹp đẽ của cô ấy.
Đó là nụ cười đẹp nhất mà tôi đã từng thấy.
Tôi bước ra khỏi đền thờ, đi vào trong rừng cây… Có lẽ cô ấy vẫn đang nhìn theo tôi.
“Ta muốn đồ ăn ngon khi về nhà.”
“Ông đang vòi vĩnh cái gì thế?”
Nyanko-sensei nhảy ra khỏi lòng tôi.
“Ngươi không cho ta đồ ăn ngon, lần sau ngươi gọi ta sẽ không đến nữa.”
“Vâng… vâng…vâng.”
Có quỷ mới tin lời Nyanko-sensei.
Chúng ta đều giống nhau, sẽ có nỗi thù hận, cũng sẽ biết cảm động. Chúng ta đều giống nhau, sẽ nói lời xin lỗi, cũng biết nói cảm ơn. Chúng ta đều giống nhau, cho dù lúc ban đầu rất chán ghét nhưng cuối cùng sẽ buông bỏ nỗi chán ghét đó.
Chúng ta đều rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức được người tin tưởng, hạnh phúc đến mức khi quay đầu lại điều chúng ta nhìn thấy là nụ cười dịu dàng của người ấy.
Tôi là người giúp đỡ cô ấy, Takehigo biết điều đó, nhưng cô ấy không biết chính cô ấy cũng đã giúp đỡ tôi.
Tôi dừng bước, quay đầu nhìn ngôi đền ở nơi xa xăm.
“Chói mắt quá.” Vị thần đó dường nhưng đang phát quang lại như đang mỉm cười.
Sau khi quay người tôi nhìn thấy rất nhiều cũng hiểu được rất nhiều.
Tôi cười, nói lời cảm hơn với Nyanko-sensei.
Và cũng nói cảm ơn với chính mình nữa.
“Tôi thật sự rất hạnh phúc.”
- Diệp Hà
- Tổng số bài gửi : 12
Points : 16
Danh tiếng : 5
Join date : 10/06/2018
Tuổi : 21
Đến từ : Đây
[Fic dịch]|[Natsume Yuujinchou]|[Difficult]
Mon Jun 11, 2018 1:14 pm
Nguồn: Hạ Mục Quý Chí
Dịch: Google
Edit: Ngân Linh Tử
- Fic được tác giả viết vào thời điểm trước khi Natsume phát hiện ra Hữu nhân sổ nên sẽ không có sự xuất hiện của Nyanko-sensei và mối quan hệ giữa cậu với gia đình Fujiwara vẫn rất mới mẻ.
- Difficult:
- Natsume luôn luôn lo lắng về việc cậu sẽ gây bất tiện cho gia đình Fujiwara, đó là một trong mười điều cậu không bao giờ muốn làm. Vì vậy Natsume hoàn toàn hoảng sợ vào lúc y tá nói rằng cậu không đủ sức để tự đi về nhà khi cậu bị ốm ở trường. Natsume không chỉ thấy nhục nhã mà còn xấu hổ khi y tá gọi điện cho Touko đến trường đón cậu về.Nhưng khi Touko đến trường bà lại thấy rất dễ chịu về việc đó, “Tội nghiệp Takashi, trông con không khỏe chút nào cả. Trông con có vẻ yên lặng hơn sáng nay, đáng ra dì nên nói gì đó với con, dì xin lỗi.” (Natsume tự hỏi tại sao dì ấy phải xin lỗi nhưng cậu đã không đủ dũng cảm để nói ra điều đó.)Và mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn khi Natsume lại bị bệnh trên đường trở về nhà. Trường học ở rất gần nhà cậu nhưng vũ trụ đã quyết định rằng Natsume không được nghỉ ngơi. Natsume hi vọng Touko sẽ khó chịu hoặc ít nhất là tỏ ra chán ghét về cậu nhưng bà vẫn giữ được bình tĩnh. Bà cúi xuống và xoa lưng Natsume khi cậu phủi hai tay và đầu gối bên vệ đường bụi bặm. Khi Natsume phủi xong thì Touko lấy chai nước từ trong túi xách và đưa cho cậu. Natsume xúc miệng nhiều lần trước khi cúi đầu xin lỗi.Nhưng Touko đã kéo Natsume lại và cho cậu một cái ôm, bàn tay bà xoa nhẹ nhàng khắp dọc sống lưng của cậu. “Không sao đâu Natsume thân yêu, con không thể ngăn được việc mình bị bệnh mà.”Shigeru có mặt ở nhà từ sớm, đó là sự tình cờ hay Touko đã gọi cho ông ấy? Shigeru giúp Natsume vào trong nhà và ông trở lại với cái xô nhựa cùng nụ cười nhăn nhó.Touko ngồi trên ghế sofa với Shigeru. Natsume có thể nhìn thấy ánh sáng nhấp nháy trên màn hình ti vi nhưng mắt cậu không thể tập trung để nhìn vào những hình ảnh trong đó được. Một cái chăn lông được quấn quanh cơ thể Natsume và đột nhiên cậu thấy đầu mình đang dựa vào lòng của dì Touko. Shigeru trượt cái nhiệt kế giữa đôi môi của mình - cả hai đều cau mày khi đọc nhiệt độ trên cái nhiệt kế đó nhưng Natsume quá mệt mỏi để quan tâm đến điều đó. Touko đặt một miếng vải mát lên trán cậu, bà luồn ngón tay qua mái tóc của cậu và Natsume cảm thật thoải mái vì cử chỉ đó của bà.Vào lúc đó thì Natsume đột nhiên đứng thẳng dậy trước khi cậu kịp nhận thức được môi trường xung quanh mình. Touko kịp thời lấy được cái xô dưới cằm Natsume, bàn tay bà lại xoa lưng cậu khi cậu nôn hết những thứ người ra. Touko đang thì thầm điều gì đó với Natsume, có lẽ là để an ủi cậu mặc dù cậu không thể nói ra được. Khi nó dừng lại thì Shigeru ở đó với một ly nước và một cái khăn… Ôi, Natsume đang khóc, đó là sự thật. Đầu tiên là nôn bây giờ thì khóc, cậu tin chắc rằng đây không phải là cách tốt để chinh phục gia đình nuôi dưỡng mình.Natsume xúc miệng và đi lấy một cái khăn nhưng Touko đã đến đó trước cậu, bà lấy một cái khăn lau sạch mớ hỗn độn trên cằm cậu và cái thứ hai để lau vệt nước mắt trên má cậu. Cậu xấu hổ, Touko có thể nói với cậu, vì bà đã nhường khăn cho cậu.
“Con thấy đỡ hơn chưa Takashi-kun?” Natsume gật đầu và Shigeru ra hiệu với cậu để lấy cái xô ra và đem nó đi rửa mặc dù ông thật sự không muốn thấy cảnh đó.Sau đó là một chuỗi các hành động xảy ra liên tiếp, Shigeru quay trở lại với cái xô và một bộ quần áo và Natsume nhận ra đó là đồ ngủ của cậu ấy. Touko rời khỏi căn phòng. Shigeru giúp cậu thay quần áo, Natsume có thể tự mình làm được nhưng cậu rất biết ơn Shigeru vì đã giúp cậu trước khi ông đưa cậu vào nhà tắm. May mắn thay cậu vẫn đứng vững khi ở một mình, cậu cảm thấy khá hơn sau khi đánh răng xong.Rồi Natsume quay lại ghế đi văng, rõ ràng, tối nay cậu sẽ ở lại đây. Touko đang đợi họ, bà đặt một cái gối ở cuối ghế sô pha, trên tay bà là một chiếc khăn choàng dày. Shigeru giúp Natsume ổn định còn Touko đắp chăn cho cậu. “Con thấy dễ chịu hơn chưa?
Natsume gật đầu và cố gắng nói lời cảm ơn Touko, bà bảo cậu im lặng nhưng nét mặt của bà đã cho thấy bà đã hiểu. Touko cúi đầu xuống và hôn lên trán Natsume và cậu lại cảm nhận được dòng nước mắt đang trào dâng trong mắt mình lần nữa. Touko đã nhận thấy điều đó nhưng tất cả những gì bà nói chỉ là “Con có muốn một trong hai chúng ta ngồi đây với con một lát không?”Natsume cố gắng nói với họ rằng không cần đâu, họ đã làm quá đủ rồi, nhưng cổ họng cậu quá đau nên cậu chỉ có thể lắc đầu thay cho câu trả lời.“Được rồi, dì sẽ để nước ở trên bàn, con hãy cố gắng nhâm nhi nó nếu có thể để không bị mất nước. Một trong hai người chúng ta sẽ quay lại để xem con thế nào nhưng nếu có chuyện gì xảy ra vào trước đó, con chỉ cần gọi thôi biết không?”
Cậu ấy gật đâu.“Dì nói thật đấy” Touko nghiêm nghị nói thêm, “nếu con lại nôn hoặc cảm thấy bị ốm hoặc cần thứ gì đó vì lí do nào đó thì con phải hứa rằng con sẽ nói cho chúng ra biết.”Lại một cái gật đầu khác.Cả hai lưỡng lự rời khỏi căn phòng, họ vừa muốn cho Natsume không gian của riêng mình vừa muốn chăm sóc cậu ấy thật chu đáo. Họ biết rằng Natsume biết điều gì là tốt nhất cho bản thân mình, họ đi vào phòng mình, mặc quần áo vào và ngủ ở hai bên giường.Không lâu sau khi tắt đèn họ nghe thấy tiếng ồn đáng ngờ sau đó là một cú va đập.“Có phải là Takashi không?” Touko thì thầm, sau đó bà quay sang lắng nghe.Một sự im lặng, sau đó là một tiếng uỵc khác, “anh sẽ đi xem thằng bé thế nào.” Shigeru đề nghị và đứng dậy.Shigeru nhanh chóng đến bên Natsume, ông không ngừng lấy tay xoa bóp bả vai cậu cho đến khi cậu ngẩng đầu lên.“Đỡ hơn chưa?” Shigeru đưa ra điều ông hi vọng với một nụ cười dịu dàng.Natsume gật đầu và nhìn sang chỗ khác, rõ ràng cậu đang rất xấu hổ. “Xin lỗi chú con lại…” Natsume cất tiếng với chất giọng khàn khàn, Shigeru ngắt lời cậu ấy.“Không, đó không phải lỗi của con. Con có muốn xúc miệng không?”Một cái gật đầu.“Được rồi” Shigeru trao cho Natsume cốc nước, ông phải đảm bảo cậu nắm chặt cốc bằng hai tay trước khi thả tay mình ra.Natsume cứ lặp lại động tạc xúc miệng và nhổ, Shigeru lấy cái cốc ra khỏi tay cậu. “Chú sẽ đi lấy thêm nước”, ông bổ sung, “và đi rửa cái này” ông ấy lấy cái xô, “chú sẽ quay trở lại được chứ?”Một cái gật đầu khác.Shigeru quay lại sau vài phút, nhưng khi làm như vậy ông thấy Natsume dường như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào. “ Sao con không nằm xuống khi chú đi nói chuyện với Touko nhỉ?” Shigheru đề nghị.Natsume dừng lại, cậu điều chỉnh cơ thể mình thẳng lên một chút, từ từ lắc đầu. “Con nghĩ…” cậu nuốt nước bọt, “con sẽ cảm thấy tốt hơn khi ngồi dậy.”“Được rồi”, Shigeru cố gắng khích lệ Natsume, “hãy làm những gì con cho là tốt nhất, chú sẽ quay lại ngay.”Shigeru quay trở lại và tìm Touko lúc này đang ngồi xếp chéo chân. “Thằng bé lại ốm nữa, ông nói với Touko, “nhưng nó ổn cho dù vẫn hơi buồn nôn, anh nghĩ nó lại lên cơn sốt nữa. Anh sẽ qua ngồi với thằng bé một lát.”“Không, để em.” Touko phản đối. “Sáng mai anh còn phải đi làm nữa.”Trong một khoảnh khắc Shigeru muốn tranh luận với Touko nhưng cuối cùng ông cũng gật đầu. “Em có nghĩ chúng ta nên đưa thằng bé đi gặp bác sĩ không”?Touko xem xét câu hỏi trong một phút, “Có lẽ, nếu ngày mai thằng bé vẫn không có biểu hiện tốt hơn. Chỉ là…” Touko cắn môi, không biết tiếp tục thế nào, “Chúng ta có đang làm đúng không, chúng ta chưa bao giờ nói về… và Takashi thật…”Shigeru đưa tay lên ngăn Touko lại, “anh không nghĩ có hướng dẫn chính xác cho việc chăm sóc trẻ bị ốm đâu”, ông đùa “và Takashi đã chuyển qua rất nhiều nhà, chúng ta không thể thay đổi được điều đó, nhưng anh nghĩ bây giờ chúng ta chỉ cần chắc chắn rằng thằng bé biết mình đang được yêu thương, và chúng ta thực sự sẵn sàng giúp đỡ nó, và thằng bé không phải là gánh nặng của chúng ta, thậm chí là khi nó đang ốm nặng thế là đủ.”Touko gật đầu và đứng dậy: “ Anh hãy cố gắng nghỉ ngơi đi, em thấy Takashi đang làm gì đó.”Họ đổi chỗ và Touko đi về phía phòng tắm, bà đổ đầy nước vào cái tô và đi đến phòng khách,“Chào con Takashi” Touko chào, đặt cái tô và khăn lên bàn. Natsume ngẩng đầu lên, mơ hồ chớp mắt lên nhìn Touko như thể không chắc bà có ở đó hay không. “Dì Touko?”“Ừm”, bà xác nhận, “Dì ngồi với con một lát nhé được không?”Natsume gật đầu, cậu tự hỏi tại sao Touko lại phải hỏi, sau tất cả thì đây là nhà của bà mà. Touko ngồii cạnh Natsume trên ghế sô pha, đủ gần để chải cánh tay bà ra. Cậu cảm thấy một thoáng mát lạnh ở trên trán, sau đó cậu chậm rãi nhận ra đó mặt sau bàn tay của Touko.“Vẫn còn sốt”, Touko nói, bà nhúng một trong những cái khăn vào trong nước và nhẹ nhàng lau mặt cho Natsume. “Dì nghe nói con vẫn không cảm thấy tốt lên?”Cậu lắc đầu, “Con xin lỗi, con không muốn như thế đâu…”“Dì biết, dì biết”, Touko ngắt lời Natsume, “nhưng việc con bị bệnh sẽ khiến chúng ta lo lắng hơn bất cứ rắc rối nào có thể xảy ra. Chúng ta chỉ muốn con thấy tốt hơn mà thôi.” Bà nhìn vào đôi mắt đỏ chắc chắn không phải chỉ là do bị sốt kia và mỉm cười, bà hi vọng mình đã nói điều gì đó đúng đắn.Natsume cố gắng mỉm cưởi đáp lại và trái tim Touko tan vỡ khi nhìn đứa trẻ tội nghiệp này, bà không có mong muốn gì hơn là được chăm sóc cho thằng bé. Bà dãn lông mày ra và nhẹ nhàng vuốt má Natsume bằng bàn tay của mình.Cảnh tượng này chỉ diễn ra trong chốc lát vì khuôn mặt Natsume đột nhiên co rúm lại. “Dì Touko, con nghĩ… con sắp…” Cậu lấy cái xô từ dưới sàn nhà, thở hổn hển khi nhìn chằm chằm vào chiều sâu của cái xô. “Con ghét diều này…” Takashi thừa nhận, giọng thằng bé có vẻ đau khổ và kiệt sức.“Dì biết con sẽ như thế”, Touko đảm bảo với Takashi và lấy tay xoa lên lưng thằng bé. Vài phút sau đó thằng bé lại bịt miệng, sau đó thì nôn ra một đống mật vào trong cái xô. “Ôi trời…” âm thanh này làm cho Touko muốn bật khóc.Và rồi khi nó kết thúc, Takashi thở hổn hển như vừa chạy marathon, thằng bé nghiêng người về phía Touko, thậm chí bà còn không nghĩ nó nhận ra rằng mình đang làm điều đó.
Khi Takashi lấy lại được sự bình tĩnh họ bắt đầu quá trình dọn dẹp, Touko giúp thằng bé xúc miệng, rủa xô và thay nước sạch giúp nó. Khi bà ngồi xuống chiếc đi văng, thằng bé đã sẵn sàng chấp nhận lời đề nghị nghiêng người về phía Touko một lần nữa, cánh tay của bà quàng qua vai cậu. Bà dùng bàn tay còn lại để vắt chiếc khăn và cẩn thận lau mặt và cổ của Takashi. Thằng bé đang bị thiêu cháy, Touko có thể nói như thế, nhưng cuối cùng Takashi cũng có vẻ cảm thấy dễ chịu nên bà không muốn thằng bé di chuyển để có thể kiểm tra nhiệt độ một lần nữa.“Dì Touko…” cuối cùng cậu cũng thở sau 5 phút à không 10 phút. “Ừ?” Touko hỏi, tự hỏi Takashi sẽ nói gì sau khoảng thời gian này, nếu thằng bé lại xin lỗi nữa thì…Takashi thì thầm gần như lặng lẽ: “Cảm ơn dì”Touko không thể nghĩ ra được câu trả lời nào nên bà đã hôn vào thái dương của thằng bé. Bà đã không bỏ lỡ những giọt nước mắt âm thầm chảy xuống của Takshi nhưng một lần nữa bà không bình luận gì về nó cả.Và rồi Takashi dần dần chìm vào giấc ngủ sâu không biết trời đất gì. Touko không thể tưởng tưởng được đó là một vị trí đẹp để ngủ nhưng không có gì trên trái đất vào lúc này có thể di chuyển thằng bé đi được.Touko đi đến kết luận vào ngay lúc đó, trẻ con thật khó khăn, đáng sợ, chúng đang bối rối, khó hiểu và thật khó để chăm sóc. Còn về Takashi có lẽ họ sẽ không bao giờ hiểu thằng bé hoàn toàn và những gì nó đã trải qua. Nhưng trẻ con cũng rất ấm áp, đặc biệt, chúng là ánh sáng đem lại niềm vui và bất ngờ cho những nơi chúng đi qua. Và khi Takashi chuyển đến ở trong nhà của họ, dù thằng bé có ốm đau, trống rỗng, lạnh lẽo thì ngôi nhà này cũng trở nên ấm áp hơn một chút.
- Diệp Hà
- Tổng số bài gửi : 12
Points : 16
Danh tiếng : 5
Join date : 10/06/2018
Tuổi : 21
Đến từ : Đây
[Fic dịch] Natsume’s Secret
Mon Jun 11, 2018 1:56 pm
[Fic dịch] Natsume’s Secret
Family – Takashi N., Fujiwara T., Fujiwara S.
Trans: Jin Đào
Edit: Ngân
Nguồn: Hạ Mục Quý Chí
- Natsume's Secret:
- "Mừng chú đã về Shigeru-san!"Natsume cất tiếng chào sau khi nhìn thấy chú ngồi trên bàn ăn. Tuy Shigeru-san về nhà từ lâu rồi nhưng vì cơn buồn ngủ sau khi tiếp đón một rắc rối khác từ những ayakashi khiến Natsume không thể thức dậy để mừng chú về.Dì Touko cũng đang ở đó khi Natsume đến, dường như cậu đã cắt ngang một cuộc bàn luận nghiêm túc giữa hai người."Ah! Takashi-kun, con đã đỡ chưa?"Có vẻ như dì Touko đang buồn về chuyện gì đó nhưng dì đã nhanh chóng chuyển sang lo lắng khi Natsume đến. Dì đứng dậy và ân cần kiểm tra nhiệt độ cho Natsume."Con ổn mà. Xin lỗi vì đã làm dì lo lắng." - Natsume nói cùng với một nụ cười, trong lòng mong muốn không phải làm dì phiền."Um... Con nghĩ con sẽ đưa Nyanko-sensei ra ngoài một chút trước bữa tối."Natsume quyết định sẽ cho họ chút riêng tư để nói chuyện thay vì chõ mũi vào chuyện của họ."Ể? Liệu có ổn không nếu con ra ngoài trong khi đang ốm?""Con không sao. Con nghĩ là nên vận động một tí sau khi ngủ suốt một ngày dài."Natsume cười, cậu cúi xuống ôm Nyanko sensei đang nằm ngay dưới chân và bước ra ngoài. Natsume chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì có tiếng gọi."Takashi!"Cậu dừng lại, quay về phòng ăn trước khi Shigeru-san phải lên tiếng gọi lần hai."Dạ?""Chú có thể nói chuyện với con một lát được không?" - Trên mặt chú không còn dấu vết của nụ cười mà thay vào đó là sự mệt mỏi và dường như có những vết đánh đập. Nếu như mọi khi chú Shigeru sẽ để cho Natsume tiếp tục đi dạo, còn mình sẽ khiến dì Touko bình tĩnh lại và nói với dì rằng chú vẫn ổn và không cần phải lo lắng cho chú về điều gì cả. Tuy nhiên lần này chú sẽ không để cậu đi."Shigeru-san…" Dì bước gần lại về phía chú với vẻ mặt cầu xin làm cho Natsume lo lắng.Shigeru-san nháy mắt với dì Touko giống như ra hiệu cho dì dừng lại. Và rồi lại quay ra và nhìn Natsume, yêu cầu cậu ngồi xuống ghế."Ngồi xuống đi, Takashi."Natsume yên lặng ngồi xuống như được bảo. Cậu để Nyanko-sensei nằm trên đùi, cậu biết rằng cho dù Shigeru-san nói cái gì thì đây cũng không phải chuyện tốt đẹp nhưng may mắn là sự hiện diện của Nyanko-sensei phần nào giúp cậu bình tĩnh lại.Dì Touko chưa ngồi xuống mà đi pha trà cho mọi người. Cánh tay dì đặt xuống những tách trà, sau đó đứng ra một bên cầm khay để trà nhìn họ.Hai người họ thầm cảm ơn vì tiếng trà đã làm chấm dứt sự im lặng.Shigeru-san cất tiếng hỏi: "Takashi, con đã ở đây bao lâu rồi?""Dạ... một năm rưỡi.""Một năm rưỡi ha." Chú uống một ngụm trà rồi lại quay về với sự yên lặng.Natsume ngồi xuống ghế với tâm trạng bối rối. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao hai người họ lại tỏ ra nghiêm trọng như vậy?Cảm giác như họ muốn nói ra một điều gì đó nhưng lại không thể. Giống như trước kia, giống như lúc những người họ hàng nói cho cậu biết rằng cậu sẽ chuyển đi. Cậu dường như không thể thở được khi nghĩ đến những điều này."Con thấy đấy, Takashi. Chúng ta chỉ muốn những gì tốt nhất cho con.”Natsume ngẩng đầu một cách ngạc nhiên nhưng rồi cậu lại cúi xuống. Thực sự không phải cậu không tin rằng họ muốn những điều tốt nhất cho cậu. Mà là vì cậu không thể tin rằng họ đã chán cậu và muốn gửi cậu cho người khác. Tuy nhiên, cậu nhanh chóng nhận ra chẳng ai muốn một người lạ sống trong gia đình của họ."Chúng ta đã luôn biết rằng con khác so với những đứa trẻ kia nhưng..."Natsume đơ người. Có phải là do những akayashi? Lẽ nào là do chúng nên cậu lại bị gửi đi lần nữa? Có phải họ nghĩ rằng cậu chỉ muốn gây sự chú ý? Đầu cậu toàn những câu hỏi nhưng có một từ lặp đi lặp lại trong tâm trí: "Dối trá"."Có phải bạn bè con cũng như vậy?"Bạn bè? A, dường như cậu cũng đã bị tách biệt ra khỏi thế giới con người luôn. Cậu vẫn có thể thăm Hinoe và những người khác ở trong rừng hoặc họ có thể đến thăm cậu. Hi vọng Natsume sẽ không chuyển đi quá xa. Vấn đề là ở những người bạn loài người. Mặc dù mọi chuyện có thể xảy ra cậu cũng không muốn họ nghĩ xấu về gia đình Fujiwara. Dù gì họ cũng đã chăm sóc cậu một thời gian dài."Con vẫn còn trẻ và cũng là tại chú khi không để tâm đến một thanh niên đang lớn, chú nghĩ là con nên biết tìm hiểu một vấn đề trước khi làm sẽ tốt hơn là làm theo sự hiếu kỳ của con." - Chú Shigeru tiếp tục nói."Ể?" Natsume giật mình bởi câu nói đó."Thực ra chú không ngờ là con lại làm điều này." – Chú đứng lên lấy ra một chai rượu sake từ trong tủ và hỏi: "Con có nhận ra thứ này không Takashi?""Ể?!"Ngay lúc này, Nyanko-sensei nhảy ra khỏi đùi Natsume và cào xuống nền. Natsume bỗng hiểu ra vấn đề: "Sensei". Cậu đứng lên và đuổi theo kẻ đã làm ra đống hiểu lầm này, xoay cổ tay và chuẩn bị cho Nyanko-sensei một cú vào đầu. Nhưng rồi lại chợt nhớ ra cậu không có lời giải thích nào cho hành động kỳ quặc của bản thân lúc này."Takashi-kun, con nghĩ con định đi đâu?!"Dì Touko nắm lấy cánh tay Natsume và nhìn và mắt cậu, không cho phép cậu rời đi nếu không có một lời giải thích hợp lý.Lúc này Natsume Takashi mới hiểu ra rằng Fujiwara Touko còn đáng sợ hơn chồng bà nhiều và chú ấy biết điều đó nên mới chọn làm người nói chuyện với cậu.Nhưng rồi Natsume lại ngồi xuống và nghe bài giảng về chuyện chưa đủ tuổi uống rượu và chuyện nó ảnh hưởng như thế nào đến cuộc sống của cậu trong vòng 2 tiếng đồng hồ.Đã mất rất lâu, nhiều cuộc gọi và lời giải thích từ bạn bè của Natsume để có thể thuyết phục được dì Touko rằng cậu không uống rượu. Nhờ ơn Tanuma đã nói rằng đó là chai rượu nhờ Natsume cất để tặng cho bố Tanuma như một sự bất ngờ thì Natsume mới thoát nạn, cậu thầm cảm ơn thằng bạn tốt của mình.Và rồi Nyanko-sensei không được ăn trong một tuần và được thưởng một cú đấm vào đầu cho những gì đã xảy ra.
- Diệp Hà
- Tổng số bài gửi : 12
Points : 16
Danh tiếng : 5
Join date : 10/06/2018
Tuổi : 21
Đến từ : Đây
[Fic dịch] Little Lost Spirit
Wed Jun 13, 2018 2:12 pm
[Fic dịch] Little lost spirit
- Little Lost Spirit:
Thằng bé lại sốt nữa rồi, Touko nghĩ đến bản thân mình, nỗi lo lắng hiện rõ lên trán khi bà mặc chiếc áo khoác vào. Bà thật sự không muốn để Takashi ở nhà một mình, nhưng cửa hàng tạp hóa cách đây không xa và bà có thể trở về ngay lập tức. Thằng bé còn có con mèo nhỏ xù xì ở công ty nữa mà. Touko tự nhủ mình sẽ về nhà càng sớm càng tốt.
Có thể bà chỉ đang bảo vệ Takashi quá mức. Touko chưa bao giờ tự mình chăm sóc một đứa trẻ trong suốt khoảng một thời gian dài trước đó. Takashi là đứa trẻ ngọt ngào nhưng thiếu sức sống và hay lơ đãng, trông nó lúc nào cũng có vẻ yếu ớt, dù thằng bé có ốm hay không thì gương mặt nó cũng nhợt nhạt và căng thẳng mỗi khi có ai đó chạm vào. Touko bắt đầu tự hỏi rằng thằng bé có đang bị thiếu máu không vì có vẻ như dạo này nó có dấu hiệu bị thiếu sắt. Ngày mai mình phải đưa Takashi đi gặp bác sĩ để hỏi về vấn đề đó mới được – bà tự nhủ.
Tất nhiên, Touko chưa bao giờ có một đứa trẻ sơ sinh để chăm sóc và bà không biết mình nên bắt đầu từ đâu. Vì vậy bà đang xem xét mọi thứ để không làm phiền đến Takashi.
Bà sẽ không bao giờ quên cái cách Takashi nhìn mình khi ấy.
Lúc đó là hoàng hôn và Touko không chắc mình có đến đúng chỗ không. Mình nên tìm người để hỏi đường – bà thì thầm. Thứ ánh sáng đỏ tía pha với tím sậm làm bóng tối tan chảy trên mặt đường và cây cối. Bà phải thật cẩn thận để chân không dẫm lên đá hoặc vấp phải những cái cây bị bật gốc.
Thằng bé trông có vẻ rất nhẹ và nhợt nhạt. Nó lang thang vào một ngày mùa thu mà không có áo khoác. Và trông nó có vẻ không bị ảnh hưởng bởi cái lạnh nhưng Touko có thể nhìn thấy môi nó xanh lại và răng nó thì hơi nghiến vào mặc dù nó đã cố gắng che dấu sự thật đó. Chỉ với chiếc sơ mi mỏng manh và quần dài trông thằng bé dường như có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào. Touko phải kiềm chế để nói với thằng bé rằng nó phải mặc áo khoác nếu muốn đi ra ngoài vào thời điểm này trong năm.
Họ nói chuyện với nhau và không ngoài dự đoán của Touko- thằng bé tỏ ra rất khách sáo và xa cách với bà. Trong suốt cuộc nói chuyện đó nó chưa một lần nêu ý kiến hay tỏ ra thiếu tôn trọng với bà. Nhưng vẫn có cái gì đó làm bà cảm thấy việc này không đúng lắm.
Dường như thằng bé đang tự kiềm chế chính bản thân mình. Có một điều gì đó ranh mãnh và mơ hồ trong sự lịch thiệp của nó. Nụ cười thoáng qua trên nét mặt nó mà Touko thấy thật nửa vời, ngắn ngủi và có chút gì đó gượng ép. Cứ như thể nỗi buồn là cốt lõi của toàn bộ sự sống của thằng bé vậy.
“Có phải… cháu không muốn về nhà không?”
Thằng bé nở nụ cười miễn cưỡng và nhanh chóng phủ nhận điều đó, nhưng Touko không nhận ra gì cả ngoại trừ việc nó đang nói dối. Vậy nên bà tỏ ra thật dịu dàng với thằng bé khi đưa ra yêu cầu đầu tiên của mình với nó.
“Takashi-kun cháu có muốn chuyển đến sống cùng với cô không?”
Và ở đó đã có một ánh mắt mà Touko không muốn phải đối diện với nó, ít nhất không phải từ một thiếu niên, một đứa trẻ. Đó là một ánh mắt trống rỗng mà bà không thể hiểu được.
Giống như thằng bé trước đây chưa từng được nghe ai đó nói họ muốn nó về chung sống cùng với họ vậy.
Touko không hiểu tại sao thằng bé lại nhìn mình với ánh mắt như thế. Có thể bà đã có câu trả lời chỉ là bà không muốn nghĩ đến những gì có thể xảy ra mà thôi. Touko chỉ biết rằng mình cảm thấy buồn khi nhìn vào thằng bé. Và bà chỉ muốn cầu nguyện cho nó nhanh chóng về sống với mình và Shigeru.
Trong suốt cuộc đời của mình, Fujiwara Touko không có một đứa con của riêng mình. Không có bất kì cơ hội nào cho điều đó, thời gian trôi qua bà và Shigeru đã có đủ điều kiện để chăm sóc một đứa trẻ thì Touko đã quá tuổi để có con. Chỉ có họ trong căn nhà đó, và khi họ ra đi, thì điều gì sẽ sảy ra? Touko không thể không nghĩ rằng những hành lang quá yên lặng, và ngôi nhà cũng vậy.
Bà nghe thấy cái tên Takashi trong cuộc trò chuyện với một người anh họ. Thằng bé là trẻ mồ côi con của một người họ hàng xa. Rõ ràng bố mẹ nó chưa bao giờ kết hôn với nhau, và đó là lý do tại sao thằng bé lại theo họ mẹ là Natsume chứ không phải họ của Touko. Nó đã bị chuyển qua chuyển lại giữa các nhà họ hàng kể từ khi mới biết đi, không ai giữ nó ở lại quá vài tháng cả.
Và đột nhiên Touko tò mò và bắt đầu tự hỏi xem Takashi có muốn chuyển đến sống cùng bà và Shigeru hay không. Những người họ hàng kia dường như không muốn sống cùng Takashi quá lâu, bà nghĩ có thể thằng bé sẽ hạnh phúc hơn nếu chuyển đến sống với họ.
Bà đã nghe thấy nhiều chuyện trong quá trình tìm kiếm Takashi, và không có gì trong số đó là tốt đẹp cả.
“Rắc rối”
“Kì dị”
“Dối trá”
“Không bình thường”
Nếu tin đồn cứ liên tục lan rộng và nhận được sự tin tưởng thì Natsume Takashi sẽ thật sự trở thành đứa trẻ có vấn đề mất. Dường như những điều kì lạ và những tai nạn nhỏ luôn đi theo thằng bé bất cứ lúc nào. Nó gần như im lặng, thường đau ốm và bị tổn thương (những người nuôi nó trước đây chắc chắn hay cằn nhằn về hóa đơn bệnh viện), nó cũng cố gắng để ít phải giao tiếp với những đứa trẻ cùng trang lứa khác. Thằng bé cũng hay kể những câu chuyện rõ ràng là dối trá, không một ai có thể tin được.
Nhưng tất cả những điều này chỉ khiến cho Touko muốn đích thân gặp thằng bé để xác nhận mà thôi.
Có điều gì đó bên trong thằng bé bị đánh thức bởi những tai nạn nhỏ đó? Touko đủ nhạy cảm để biết đó thực sự là một tai nạn hay đó chỉ là một kiểu diễn xuất của một đứa trẻ khi nó bị bỏ mặc. Nếu bạn không bao giờ nói chuyện với đứa con nuôi của mình thì nó cũng sẽ làm y như vậy với bạn. Nó cũng sẽ không cố gắng nói chuyện với những đứa trẻ khác.
Còn về những câu chuyện… Nếu Touko tin tưởng vào những gì người ta nói, bà sẽ nói rằng đấy là hành vi của một đứa trẻ muốn gây sự chú ý. Tuy nhiên không ai nói cho Touko biết về những cáo buộc của họ dành cho Takashi, từ đó bà có thể chỉ ra rằng lại một lần nữa họ đang bào chữa cho lý do tại sao họ không thể giữ thằng bé ở lại.
Chìa khóa? Mình để chìa khóa nhà ở đâu thế nhỉ? Bà thở dài khi nhìn quanh bếp để tìm chiếc chìa khóa nhỏ. Bà định nhờ Takashi giúp tìm chìa khóa nhưng lại thôi vì thằng bé thực sự cần được nghỉ ngơi. Tuy nhiên bà vẫn quay lại và nói với Takashi: “Takashi con đừng mở cửa cho ai đấy biết chưa, dì sẽ về sớm thôi.” Khi mình tìm được chiếc chìa khóa, bà thì thầm nói thêm.
“Vâng, con biết rồi”. Thằng bé yếu ớt trả lời.
Touko biết rằng những câu chuyện người ta kể với bà chỉ có một mục đích là ngăn cản bà đưa Takashi ra ngoài. Và điều đó đã gây hiệu ứng ngược với ý định của họ. Họ chỉ làm bà muốn gặp thằng bé nhiều hơn mà thôi.
Điều Touko thấy và lời bọn họ miêu tả có phải là cùng một đứa trẻ không?
Buổi gặp mặt đó chỉ khiến Touko muốn nhanh chóng đón Takashi về sống cùng với bà. Cuộc nói chuyện với người nuôi dưỡng thằng bé hiện tại đã cho bà thấy rõ ràng là họ có rất ít tình cảm với nó. Họ giống như những người họ hàng mà trước đây Touko đã gặp: coi thường, khinh bỉ và thậm chí có chút sợ hãi với Takashi, cái cách mà những người đó mô tả thằng bé làm bà cảm thấy khó chịu vô cùng.
Qua nhiều năm Touko đã chữa trị cho rất nhiều con vật bị thương tại nhà của bà ấy. Ví dụ như là mèo, chó, thỏ, sóc, chim hay thậm chí còn có cả cáo nữa. Nếu con vật nào đó bị thương và Touko tìm thấy nó, bà sẽ làm những gì mình có thể chúng có thể khỏe lại. Touko không hề có sự phân biệt đối xử với các con vật khi làm việc đó.
Touko biết, trong sâu thẳm, rằng Shigeru nghi ngờ việc bà giúp đỡ các con vật bị thương là do sự thôi thúc của ước muốn được làm mẹ bên trong bà. Nhưng ông không nói trực tiếp với Touko vì sợ bà sẽ bị tổn thương vì điều đó, hơn nữa nó làm cho bà cảm thấy hạnh phúc (mặc dù ông thường xuyên có xu hướng hoảng sợ việc các con vật đó sẽ cào hay cắn Touko).
“Touko… Shigeru thở dài và lắc đầu một cách mệt mỏi. “Natsume Takashi không phải một trong những con vật bị thương của em. Thằng bé là một đứa trẻ loài người. Có những quy tắc liên quan đến điều này. Anh đã nói chúng ta phải mất một thời gian rồi. Em chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút nữa thôi.” Ông nhẹ nhàng bổ sung.
Touko lắc đầu một cách bất lực. Shigeru nói đúng, nhưng… “Chỉ là em có một cảm giác rất xấu thôi”. Bà thú nhận.
“Em sẽ phải đợi hơi lâu một chút nhưng anh hứa sẽ làm tất cả những gì anh có thể làm. Và nên nhớ rằng nếu thằng bé không muốn thì chúng ta không thể ép buộc nó chuyển đến đây được”
Touko biết mọi thứ về bản thân mình, bà biết mình là có khả năng chữa lành những vết thương. Nhưng vết thương không chỉ là vấn đề về thể xác. Thực tế, vết thương thể xác không phải là vấn đề đáng lo ngại. Một vết thương nhìn thấy được có thể được chữa trị một cách nhanh chóng, nhưng có những vết thương mà ta không thể nhìn thấy bằng mắt thường mà phải nhận thức, tìm ra rồi mới chữa lành nó được
“Mình biết điều gì đó sẽ xảy ra” Có thứ gì đó khủng khiếp vang lên trong đầu Touko khi bà biết thằng bé đang ở trong bệnh viện.
Sự phản đối của Shigeru đối với việc đẩy nhanh tiến độ đón Takshi về sống với họ đã biến mất khi khi ông nhớ lại khoảnh khắc thằng bé nhìn mình. Touko nhìn vào mắt thằng bé khi nó nói dối, ngủ quên hay bất tỉnh trên giường bệnh. Với làn da nhợt nhạt và mái tóc màu sáng (bà tự hỏi nó có bị mắc chứng bạch tạng không), thằng bé trông như có vẻ bị hòa tan vào bộ khăn trải giường màu trắng sáng trong bệnh viện vậy. Shigeru nhìn vào Takashi và các dải băng quấn trên người thằng bé, “Anh không thể chịu đựng được điều này” cuối cùng ông rít lên với đôi môi trắng bệch.
“Em đã nói với anh mà.”
Cuối cùng thì Touko cũng đã tìm được chiếc chìa khóa (nó đang lẫn vào cùng với những đồ vật ở trong ngăn kéo nhà bếp. Tại sao nó lại ở trong chỗ đó được nhỉ?) và bà bắt đầu nhìn về phía cửa trước. Hi vọng trời sẽ không mưa khi mình đi đến cửa hàng tạp hóa. Đề để phòng bất trắc Touko lấy một chiếc ô ra khỏi tủ quần áo cầm nó đến cửa hàng tạp hóa.
Khi đối mặt với chấn thương thể xác thì lớp mặt nạ của con người dễ bị rạn nứt hơn so với khi họ còn khỏe mạnh.
Khi ngồi trên giường bệnh của mình Takashi trông còn mỏng manh và yếu ớt hơn lần cuối cùng Touko nhìn thấy thằng bé. Giống như có ai đó bỏ một ít đỉa vào người Takashi và để mặc nó ra sức hút máu và sức lực của thằng bé vậy.
Thằng bé lại đeo cái mặt cười giả tạo lên, và khác với mọi lần trước đó, nụ cười đó lập tực biến mất sau vài giây khi bà phát hiện nó thật giả dối. Chỉ còn lại một sự trống rỗng ở đây mà thôi.
Takashi cứ nói đi nói lại từ “Làm ơn” không biết bao nhiêu lần, và lần đầu tiên thằng bé còn nói với một nụ cười nhưng càng nói nó lại càng trông giống như người đang chơi một chiếc đàn bị hỏng, thằng bé cứ lặp đi lặp lại cho đến khi nụ cười trống rỗng trên môi nó nứt nẻ và đôi mắt màu xám nhạt của nó nhòa đi vì những dòng nước mắt.
Không khó để nhận ra thằng bé đang không hạnh phúc thế nào nhưng bây giờ nó thậm chí còn chẳng buồn dấu giếm điều đó nữa.
Touko chiến thắng cơn gió lạnh khi bước ra ngoài, bà kéo chiếc khăn lên gần miệng mình hơn.
Takashi là đứa trẻ có khả năng tự kiềm chế rất tốt, bây giờ thì bà đã hiểu được điều đó, thằng bé không muốn làm phiền đến bất cứ ai. Vào ngày đầu tiên khi Touko nhìn thấy thằng bé, bà đã thấy nó như một linh hồn bị đi lạc đang cố gắng tìm đường trở về ngôi nhà của mình, không bao giờ phàn nàn khi chờ đợi ngay cả khi trên người thằng bé có vết thương do chơi thể mà nó không thể tự mình nhìn thấy. Thằng bé không muốn ai gặp rắc rồi vì mình cả.
“Nhưng không biết mình có hiểu không? Touko tự hỏi bản thân khi bà mỉm cười và bước xuống đường. Đó là một ngày đẹp trời, bất chấp việc hôm đó thật lạnh và chỉ có một ánh mặt trời u ám. Bầu không khí thật trong lành làm cho bà cảm thấy bản thân mình như được trẻ lại một lần nữa.
Không có rắc rối nào cả.
- Diệp Hà
- Tổng số bài gửi : 12
Points : 16
Danh tiếng : 5
Join date : 10/06/2018
Tuổi : 21
Đến từ : Đây
[Fic Dịch] [Natsume, Madara]: Pháo hoa
Wed Jun 13, 2018 2:22 pm
[Fic Dịch] [Natsume, Madara]: Pháo hoa
- Pháo hoa:
#0: Quá khứ
Người con gái thô lỗ như Reiko thực ra cũng có nét mặt dịu dàng.
Ngày rời đi cô ấy nói với hắn, tôi nhất định sẽ quay trở lại. Ngọn gió ấm áp trên sườn đồi khi mùa hè sắp đến hệt như nét mặt của Reiko lúc này vậy.
Hắn nói, cô đừng bao giờ quay lại đây nữa, mau đi đi, nếu không ta sẽ ăn thịt cậu và cướp lấy hữu nhân sổ.
Cô ấy nói, Madara ông vô tình thật đấy.
Trong một khoảnh khắc hắn thấy cô ấy lộ ra vẻ mặt u ám. nhưng khi nhìn kĩ lại chẳng thấy gì cả.
Cô ấy nói, vậy tạm biệt ông nhé.
Hắn muốn giữ cô ấy lại nhưng lại nói cô đừng bao giờ quay lại nữa.
Sau đó vào lúc mùa hè đến thì người con gái tên là Reiko đã mãi mãi rời xa.
#1: Vết thương
Cậu thiếu niên cũng tên là Natsume luôn mang nét mặt dịu dàng và một trái tim nhạy bén.
Cậu ấy nói: “Nyanko-sensei thích bà ngoại đúng không?”
Con mèo tròn vo ngẩng mặt nhìn lên từ trong đống dưa hấu nhìn cậu thiếu niên đang lơ đãng nhìn ra bên ngoài từ khung cửa sổ cậu đang ngồi, tay cậu đang bị vướng bởi một lớp băng tay.
“Nếu con người coi tâm trạng muốn giết chết một người là “thích” thì đó chính là “thích””
“Nyanko-sensei quả nhiên là thích bà ngoại mà.”
“Này”
Hắn ngẩng gương mặt ngốc ngếch của mình lên đang định dạy cho thằng nhóc không biết tốt xấu kia một trận thì cửa mở ra và dì Touko hiền hòa bước vào.
“Takashi tay con đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Không sao rồi ạ, xin lỗi vì con cứ gây phiền phức cho dì.”
Natsume vội vàng đứng dậy với gương mặt áy náy.
“Con đừng nói như vậy, con là trẻ con phải gây chút phiền phức cho người lớn mới đáng yêu chứ.”
Dì Touko cười, kéo Natsume ngồi xuống sau đó từ từ lật lớp vải băng tay ra, vết tích ngoằn ngoèo lan rộng ra bàn tay cậu.
“Rõ ràng là không bị thương sao con lại bị đau được nhỉ?”
“Đúng vậy, rõ ràng không bị thương sao con lại đau thế nhỉ?”
Thiếu niên cúi mắt xuống nhỏ giọng đáp lại, nhưng Madara cảm thấy cậu đang nhắc đến chuyện khác.
Dấu vết ngoằn ngoèo khó coi trên tay Natsume hoàn toàn không ăn nhập với làn da trắng nõn của cậu nhưng dì Touko lại không nhìn thấy. Bà dặn dò cậu vài câu, thu dọn băng tay sau đó đi ra khỏi phòng.
“Natsume.”
“Ừm.”
Con mèo béo tròn vo bước đến bên cạnh cậu thiếu niên.
“Tại sao cậu lại làm như vậy?”
Vết thương trên tay thiếu niên không bình thường nên dì Touko không nhìn thấy. Đó lời nguyền do yêu quái để lại. Cậu thiếu niên đáng ra Madara phải bảo vệ lại bị thương vì bảo vệ hắn. Vào giây phút móng vuốt của con yêu quái đó đâm vào bàn tay của cậu thiếu niên, lần đầu tiên Madara cảm thấy bản thân hắn có sát ý mãnh liệt như vậy.
“Đúng vậy, sao lại thế nhỉ?”
Rõ ràng là Natsume đang cười rất ấm áp nhưng Madara lại cảm thẩy cậu sắp biến mất rồi.
Có lẽ là vì nụ cười rất giống với nụ cười của Reiko trước lúc rời xa.
#2: Natori
“Natsume hình như người kia đến tìm cậu thì phải.” Tanuma lấy tay chọc vào ngiười Natsume.
“Hả”, Natsume quay đầu, nhìn về phía chiếc xe đang đỗ, “Ừ, đúng rồi.”
“Ừ, vậy mình đi trước đấy Natsume”, Tanuma cười, “ Dạo này trông cậu chẳng có tinh thần gì cả, có chuyện gì nhớ nói cho mình biết đấy.”
“Ừ cậu về nhé”, Natsume gật đầu, ở đây ai cũng ấm áp như thế cả.
“Dáng vẻ của cậu khi cười lên rất đẹp đấy.” Một giọng nói dễ nghe vang lên bên tai Natsume.
“Natori- san anh đừng có cười tôi nữa.” Natsume cười, trọng nụ cười của cậu có chút xa cách nhàn nhạt.
Natori cũng nở một nụ cười lịch sự.
Trong phòng Natsume có mùi hoa oải hương thoang thoảng từ tách trà oải hương do dì Touko gọi để đứa trẻ người gặp người yêu này có thể dễ ngủ hơn.
“Natsume cậu bị thương rất nghiêm trọng.”
Khi nhìn thấy vết thương trên cánh tay Natsume Natori liền chau mày lại, hơn nữa còn không phải kiểu nghiêm trọng thông thường.
“Sao lại thế này? Con mèo cầu tài kia không bảo vệ cậu sao?”
Natori bất giác cảm thấy tức giận.
“Không, là do bản thân tôi không cẩn thận.”
Cậu thiếu niên cẩn thận rút tay ra khỏi bàn tay cậu đàn ông trước mặt… “Chỉ là… Không cẩn thận thôi.”
“Hừ, Natsume lúc nào cũng vụng về như vậy.”
Một âm thanh được phát ra từ chỗ con mèo cầu tài tròn vo. Đôi mắt sáng như ánh trăng của hắn vừa mới nhìn Natori đang nắm lấy của Natsume.
“Natori- san cái này rất nghiêm trọng sao?” Natsume hướng ánh mắt đến cậu đàn ông trẻ tuổi. Câu hỏi của cậu mang ý lo lắng nhưng nét mặt của cậu lại chẳng hề có chút lo lắng nào.
“Cái này tôi cũng không rõ lắm, tuy đã bị yêu quái tấn công nhưng tôi chưa nhìn thấy vết thương nào như thế cả.” Người đàn ông lúc nào cũng mỉm cười bỗng trở nên nghiêm túc “Tôi sẽ đi điều tra giúp cậu.”
“Cảm ơn anh Natori- san”
“Có thể nói với tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Natori nhìn thẳng vào mắt Natsume như muốn đọc được điều gì ở trong đó.
Cậu thiếu niên không trả lời mà chỉ khẽ mỉm cười.
Trước khi nho nhã rời đi người đàn ông còn lấy tay xoa đầu Natsume, “Yên tâm đi, cậu sẽ không sao đâu.”
“Vâng.”
“Thật… ấm áp…” Cậu thiếu niên lẩm bẩm khi nhìn theo bóng dáng người đàn ông sắp biến mất.
“Hả?” Con mèo nào đó ngẩng đầu lên.
“Natori-san thật ấm áp…”
Ý cưới ở khóe môi và trong ánh mắt cậu làm Madara thấy không vừa mắt.
#3: Thời gian
“Này.”
Con yêu quái to lớn đáp xuống trước mặt Natori, Hiigari- yêu quái luôn âm thầm đừng phía sau Natori nhanh chóng tiến lên phía trước mặt chủ nhân chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu.
“Hiigari lui xuống”
Natori quát yêu quái đang định ra tay, nữ yêu quái đeo mặt nạ liền thu kiếm trở về phía sau của Natori.
“Tuy tôi không thích ông lắm, nhưng cho dù là nhìn mấy lần thì tôi đều thấy ông là con yêu quái đẹp nhất mà tôi từng gặp đấy.” Giọng nói của Natori luôn khiến người ta cảm thấy lời anh nói là thật lòng.
“Bớt nói linh tinh đi.” Con yêu quái to lớn với bộ lông màu trắng không nhẫn nại nói.
“Tôi biết ông muốn hỏi điều gì.” Natori kéo vành mũ xuống để che dấu vẻ mặt của mình.
“Cậu biết về vết thương đó đúng không?”, lời vừa nói ra có sức lay động đến mức Madara cũng không nhận ra.
“Ừ, tôi biết.” Natori gật đầu, trong giọng nói của anh có chút run rẩy.
“…”
Madara bò trên ngọn cây cao nhất ở trên đỉnh núi, tuy là cây cổ thụ ngàn năm nhưng lại không yên tĩnh chút nào. Tiếng ve sầu râm ran cùng với con gió mùa hè mơ hồ xuyên qua bộ lông màu ánh bạc của hắn.
Madara bực bội nhắm đôi mắt màu bạc của hắn lại. Nỗi đau hiện lên trên nét mặt của Natori khi anh nói ra ba chữ đó quá chân thật, khiến Madara muốn nói đó là giả dối cũng không thể làm được.
Đó là lời nguyền sẽ cướp đi sinh khí của nạn nhân khiến họ dần dần chìm vào giấc ngủ ngàn thu.
Mà khoảng thời gian đó là… 7 ngày.
“Ban đầu kẻ phải hứng chịu lời nguyền đó là ta, thằng nhóc thích lo chuyện bao đồng chết tiệt.” Madara lẩm bẩm, thì ra thứ cậu thiếu niên muốn chắn cho hắn không phải là cái móng vuốt gớm ghiếc kia mà là lời nguyền được kẹp vào cái móng đó vậy mà Madara lại không hề nhận ra điều đó.
Rốt cuộc thì tại sao thằng nhóc đó lại làm đến mức này chứ?
“Ô, Nyanko- sensei ông lại đi uống rượu nữa à?”
Natsume dụi dụi đôi mắt còn đang mơ màng ngủ, tuy câu nói của cậu mang ý trách móc nhưng vẻ mặt cậu lại là “ Thật hết cách với ông.”
Cậu đứng lên và mở cửa sổ.
Con gió trong đêm hè mang theo mùi đất và hương hoa thổi vào trong phòng xua tan đi mùi rượu nhàn nhạt. Khi Madara chú ý đến điều này thì Natsume đã dựa vào bệ cửa sổ và ngủ thiếp đi rồi.
“Cậu sẽ bị cảm lạnh đó đồ ngốc ạ.”
Madara thở dài, hắn hóa thân thành con yêu quái to lớn và bao bọc cậu thiếu niên vào trong lòng mình. Dáng vẻ của Natsume khi ngủ ở bên cạnh yêu quái mà không có sự đề phòng nào giống hệt như Reiko vậy.
Sau đó Madara nhớ lại lúc Natsume hỏi có phải hắn thích Reiko không?
Bản thân Madara cũng không biết thích một người là như thế nào, là nụ cười hạnh phúc đến mức giả dối khi cô ấy khoác tay người bên cạnh mình khi rời xa hắn sao?
Lúc đó Madara đã từng muốn giết chết Reiko sau đó ăn thịt cô ấy, như vậy thì Reiko sẽ có thể ở lại nơi này mãi mãi. Mong muốn có hữn nhân sổ chẳng qua là cái cớ cho sát ý kì lạ của hắn mà thôi.
“Dịu dàng thật…”
Natsume vùi đầu vào bộ lông của Madara và nói mơ những cậu ấy đã nói vào buổi chiều. Lúc này Madara mới cảm thấy cậu thiếu niên thật sự rất lạnh, nhiệt độ cơ thể cậu còn thấp hơn cả yêu quái làm hắn không biết phải làm sao, hắn chỉ có thể bao bọc Natsume chặt hơn mà thôi.
Con người vào mùa hè sẽ lạnh đến mức này sao? Madara nhẹ nhàng dùng lưỡi của mình liếm vào vết thương đã lan đến cổ tay của Natsume, hắn cay đắng cảm nhận mùi vị của cái chết đang đến gần.
Madara cau mày, mùa hè thật sự rất lạnh.
#4: Tâm trạng
Việc Natsume không biết vết thương của mình nghiêm trọng đến mức nào là điều không thể xảy. ra. Cậu cảm thấy có lẽ mình không còn nhiều thời gian nữa khi nhìn vết thương đang lan dần về phía trái tim. Natsume không nói đến việc có đau lòng hay không vì chỉ cần suy nghĩ là cậu sẽ bất giác ngủ thiếp đi.
“Có lẽ sẽ có một ngày mình sẽ mãi mãi chìm vào giấc ngủ như thế này.” Natsume mỉm cười, nhớ lại lúc Madara hỏi cậu tại sao lại làm như vậy.
Ừ… Tại sao vậy nhỉ…
Cứ ngỡ ông biết nhưng hóa ra ông chẳng biết gì cả.
Sau đó cậu liền hiều ra, trong kí ức của Madara trong lần hắn đột nhiên đi vào giấc mơ của cậu, tại sao bà Reiko lại để lộ ra nét mặt như thế rồi. Thực ra bà cũng giống như chính bản thân cậu vậy. Chỉ có điều Madara sẽ nhớ đến bà, nếu Natsume rời đi thì chưa biết chừng cậu chỉ là “cháu ngoại của Natsume Reiko mà thôi.”
“Này Natsume.”
Giọng nói quen thuộc của con mèo tròn vo vang lên trong mông lung.
“Ơ, tôi lại ngủ nữa à?”
Natsume dụi dụi mặt, cậu càng ngày càng buồn ngủ.
“Này.. này.. cậu đừng có ngủ nữa.”
“Nhưng mà… tôi buồn ngủ lắm.” Buồn ngủ đến mức không nhìn rõ người mình đang nói chuyện là ai nữa…
“Natsume!”
Ban đầu Madara chỉ định nhìn Natsume ngồi yên lặng ỏ dưới gốc cây từ phía xa sau đó vào giây phút cậu nhắm mắt lại thì đột nhiên hắn thấy bản thân mình đang sợ hãi, hắn sợ sẽ không bao giờ được nhìn thấy đôi mắt màu trà trà nhạt của cậu thiếu niên ấy nữa. Thế là hắn vội vàng chạy lại gần đánh thức Natsume, cậu mở mắt ra và lại ngủ thiếp đi.
Madara lặng lẽ ở bên cạnh Natsume, lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân đã thất bại ê chề.
“Takashi con về rồi à?” Nhìn thấy nụ cười hiền hòa của dì Touko làm Natsume cũng nở nụ cười ấm áp.
“Vâng, con về rồi ạ.”
“Takashi dạo này trông con có vẻ không được khỏe lắm, con nhớ không được làm việc gì quá sức đâu đấy.”
“Vâng, con sẽ chú ý ạ.”
“À Takashi con có muốn đi xem lễ hội ở thị trấn không, ở đó nhộn nhịp lắm đấy.” Dì Touko nhớ ra gì đó liền cầm theo tờ rơi quảng cáo về lễ hội và đuổi theo Natsume.
“Lễ hội đó lớn lắm đấy, tổ chức trong vòng 3 ngày cơ, ngày cuối cùng còn có biểu diễn pháo hoa nữa, Takashi con đi xem đi… con cần phải thư giãn mới được.”
“Vâng… con biết rồi ạ.”
Natsume không kịp từ chối lời đề nghị của Touko nên đành đưa tay ra đón lấy tờ rơi.
Lễ hội à…
“Nếu có một ngày tôi biến mất khỏi thế gian này thì Nyanko- sensei có cô đơn không?”
Natsume cười hỏi Madara lúc này vừa mới đi uống rượu về.
“Không.”
Madara trả lời ngắn gọn, không đâu vì ta sẽ không bao giờ cho phép cậu biến mất.
“Cũng đúng…”
Natsume quay đầu, giấu đi sự tự chế diễu chính mình trong nụ cười của cậu.
Cứ hỏi mãi câu hỏi mà bản thân đã biết trước đáp án, Natsume tự hỏi rốt cuộc đang cậu đang cố chấp theo đuổi điều gì vậy?
“Sensei ông có muốn đi xem lễ hội với tôi không?”
Natsume thay đổi chủ đề, “Có nhiều đồ ăn ngon lắm, để tôi mời ông cho.”
“Được, đi thì đi.”
Sau khi Natsume chìm vào giấc ngủ Madara lại hóa thân thành hình dáng yêu quái, bao bọc Natsume đang trở nên lạnh lẽo vào trong lòng giống như vài hôm trước.
“Không… ta tuyệt đối… không cho phép cậu biến mất.”
#5: Lễ hội
Cả thị trấn đang tràn ngập trong bầu không khi vui vẻ mang theo hương vị của mùa hè.
Bộ yukata màu xanh dương nhạt Natsume đang mặc trên người là của chú Shigeru. Tuy có hơi cũ kĩ nhưng lại rất hợp với cậu, dì Touko nói nằng ngày này năm sau nhất định phải làm cho Natsume một bộ mới.
“Năm sau à…?” Natsume nhỏ giọng thở dài, ai cũng không nghe thấy được.
Bộ yukata màu xanh dương nhạt dưới ánh đèn lễ hội mờ ảo khiến cho Natsume có vẻ như có thể biến mất bất cứ lúc nào. Trên bộ quần áo còn vương lại mùi hương dường như chỉ có ở trong kí ức mà thôi.
Natsume hôm nay thật sự rất hào phóng, biểu cảm ngoài dự liệu của Madara làm cậu bật cười.
Madara tức giận đùng đùng, hằn lấy cái chân mũm mĩm để lại một dấu vết xấu xí trên cửa tay áo cảu Natsume.
“Này Nyanko- sensei ông hơi bị quá đáng rồi đấy, dì Touko cho tôi mượn cái này đấy.” Natsume túm lấy gáy của Madara, còn hắn vẫn mang vẻ mặt “đó là chuyện của cậu, không liên quan đến ta.”
Cho đến trước khi bị tách ra khỏi Natsume Madara cảm thấy rất vui, cho dù chỉ là vui trên vẻ bề ngoài cũng được.
Madara liếm số tương của Takoyaki còn sót lại trên mép. Hẳn hất mặt lên ngửi, khứu giác của yêu quái có thể ngửi được mùi của Natsume do những cơn gió mang đến. Vì vậy việc tìm kiếm cậu ấy không phải là việc gì quá cấp bách.
“Ế?”
Madara ngậm cái taiyaki không biết lấy từ quầy hàng nào, mắt hắn liếc thấy một bóng dáng quen thuộc- nữ yêu quái đeo mặt nạ. Nếu tên thầy trừ tà đó đang ở đây thì…
Lúc Natsume nhận ra cậu đã bị tách ra khỏi Madara thì khẽ thở dài sau đó tìm một góc vắng người, cậu muốn ở đó đợi Madara.
Cơn buồn ngủ ập đến, đôi mắt Natsume nặng chĩu đến mức cậu tưởng như không còn là chính mình nữa.
Này này… không được ngủ ở đây chứ… Ít nhất phải… đợi được…
Natori cuối cùng cũng tìm được cách giải quyết trong quyển sách cổ ở phương Tây sau mấy ngày trời làm việc liên tục, anh liền vội vàng đến nhà Natsume. Dì Touko nói với Natori rằng cậu đang đi chơi hội thế là anh lại vội vàng đến đây. Vậy mà điều anh nhìn thấy lại là thân hình lảo đảo sắp đổ của Natsume.
“Ít nhất phải… đợi được…”
Giọng Natsume rất mệt mỏi.
Đợi được? Người cậu đợi là ai vậy?
Cơ thể Natsume đong đưa một lát, đây đã là giới hạn của cậu ấy rồi. Natori theo bản năng định đưa tay ra đón lấy cậu thiếu niên đang sắp ngã xuống nhưng lại bị cái gì đó hung ác đẩy ra.
“Ông là ai?”
Natsume được một ông chú mặc bộ yukata màu đen trông có hơi lôi thôi đỡ lấy. Tuy người này có chút lôi thôi, nhưng dáng người hắn cao gầy, ánh mắt sắc sảo, đường nét góc cạnh rõ ràng. người đàn ông như vậy lại mang đến cho người khác cảm giác đáng tin cậy, chỉ có điều đôi mắt màu bạc ánh lên sắc lạnh không thuộc về con người… đó là yêu quái.
Con yêu quái ở trong hình dáng con người mà Natori chưa từng gặp kia híp đôi mắt màu bạc lại quan sát Natori. Anh cảm thấy ánh mắt ấy có chút quen thuộc, đó là con yêu quái luôn đi theo Natsume mà…
Lúc tìm thấy Natsume Madara cũng nhìn thấy Natori. Không biết tại sao cái động tác kéo thân hình lảo đảo sắp đổ của Natsume vào trong lòng mình của tên thấy trừ tà đó lại làm hắn tức giận như vậy. Thế là hắn hóa thân thành hình dáng con người để cậu rơi vào trong lòng mình.
Hắn không hiểu ham muốn độc chiếm là thế nào. Hắn chỉ muốn Natsume là của riêng mình mà thôi.
“Ông là con mèo cầu tài kia đúng không, ngày mai tôi lại đến thăm vậy.” Natori cười cười, phương pháp này vẫn nên nói với Natsume thì tốt hơn.
Madara nhìn theo người đang ông vừa xuất hiện rồi lại biến mất nhưng hắn rất nhanh chóng tập trung sự chú ý về phía cậu thiếu niên đang ở trong lòng mình.
“Này… Natsume?”
Giọng của người đàn ông trầm thấp nghe rất hay.
“Nyanko… sensei…” Đôi mắt thiếu niên tựa hồ như mở như không, “Đợi được ông rồi…”
Lúc này Natsume yên tâm giải phóng toàn bộ trọng lượng của mình, cậu mỉm cười rồi ngủ thiếp đi.
Đây là lần đầu tiên Madara nghiêm túc quan sát cậu thiếu niên tên là Natsume Takashi này: mái tóc màu vàng kim rủ xuống trước trán, hàng lông mi rất dài, đôi con ngươi vốn dĩ màu trà bây giờ đã không nhìn thấy đâu nữa, làn da cậu trắng bệch như đang mắc bệnh. Cơ thể cậu rất lạnh và yếu ớt, Madara hoàn toàn có thể dễ dàng kéo Natsume vào trong lòng mình. Khi hóa thân thành hình dáng con người Madara mới cảm nhận được Natsume trở nên yếu ớt hơn một cách rất rõ ràng.
Madara lướt ngón tay mình lên má Natsume, thằng nhóc ấy rất giống Reiko. Nhưng khác với Natsume, vào lúc Reiko rời đi Madara sẽ cảm thấy cô đơn.
Natsume từng hỏi Madara nếu cậu biến mất thì hắn có thấy cô đơn không, hắn trả lời không hề. Quả thật Madara không thấy cô đơn nhưng hắn sẽ thấy đau lòng- đây là một cảm giác không thể tin được với yêu quái.
“Natsume Takashi à…” Madara nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ôm lấy cậu thiếu niên, “có khi cậu còn đáng ghét hơn Reiko cũng nên.”
#6: Lựa chọn
Người đàn ông mặc áo đen nở một nụ cười rất dịu dàng.
Khi Natori đến, Shigeru đang định ra ngoài, thế là ông lặng lẽ mang bánh và trà vào sau đó đi ra ngoài. Dì Touko luôn xem Natsume là con của mình cảm thấy vui vì cậu đã chịu mở lòng ra với bạn bè của mình.
Bây giờ trong nhà chỉ có Natsume, Natori và hai con yêu quái.
Natori mang đến dây kết quả điều tra của anh: phương pháp đó là dùng năng lực tâm linh để đổi lấy sức mạnh sinh mệnh. Dùng cách này thì Natsume sẽ không chết nhưng sau này cậu ấy chỉ còn là một cậu thiếu niên bình thường không có bất cứ mối liên hệ nào với yêu quái. Đây là cách duy nhất có thể giải quyết vấn đề mà Natori tìm được.
Thực ra nếu là trước đây thì Natsume sẽ trả lời không chút do dự nhưng bây giờ cậu đã do dự rồi.
Cậu không nhìn thấy nữa sao…
Trước kia có một lần Natsume mất đi khả năng tâm linh của mình vì bị yêu quái liếm vào mắt. Lần đó cậu thấy rất hoảng loạn vì bản thân không thể nhìn thấy Madara nữa.
Vì vậy Natsume có thể không nhìn thấy con người, có thể không nhìn thấy yêu quái nhưng tuyệt đối không thể không nhìn thấy Madara.
Chỉ có Madara…
“Natsume cậu chắc chắn chứ?” Ngữ khí của Natori bất giác trở nên vội vàng. “Chỉ có duy nhất cách này thôi đấy.”
“Vâng, tôi quyết định rồi.” Ngữ khí của Natsume vẫn dịu dàng như trước “ Nếu chỉ có cách này thì tôi xin được từ chối.”
“Natsume cậu là người quan tâm đến năng lực tâm linh như vậy sao?”
“Không phải.” Natsume dứt khoát trả lời.
“Vậy thì tại sao…”
Natsume mỉm cười, con gió ngày hè vốn dĩ mang theo tiếng ve kêu từ nơi xa xăm sau khi thổi vào trong phòng lại trở nên có chút lạnh lẽo, “Ừm… Tôi cũng không biết nữa.”
Natori rời đi mà không nói thêm lời nào nữa. Có lẽ anh đã hiểu được lý do tại sao Natsume lại đưa ra lựa chọn như vậy. Chỉ là Natori thấy rất buồn vì anh cũng rất thích cậu thiếu niên này. Tuy nhiên sẽ có người còn buồn hơn cả bản thân anh nữa.
#7: Ích kỉ
“Này.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai Natori.
Natori ngước mắt lên, đó là con yêu quái tên là Madara nhưng hắn không ở trong hình dáng con người mà là trong hình dạng yêu quái với bộ lông màu bạc bình thường của hắn.
“Phương pháp đó… nhất định phải có sự phối hợp của người bị nguyền rủa mới được sao?”
“Hả?” Trong chớp mắt Natori không kịp phản ứng. Madara nhắc lại lần nữa, sát ý nhàn nhạt đã bắt đầu manh nha.
Natori lại cười ngăn Hiigari lúc nào đang chuẩn bị tư thế phòng vệ, anh biết rất rõ sát ý đó không nhắm vào bản thân mình.
“Không cần cũng được…”
Natori cười “Nhưng Natsume cậu ấy…”
“Mặc kệ thằng nhóc ấy.” Madara gầm lên. Chẳng phải điều con người sợ hãi nhất là cái chết sao? Thằng nhóc ngu ngốc ấy rốt cuộc muốn làm cái gì vậy? Madara đang hết sức giận dữ, có thể sống đàng hoàng sao phải chọn cái chết chứ? Hắn không hiểu, không hiểu gì hết, Madara ghét nhất là cái cảm giác mơ hồ không rõ ràng, lúc Reiko cho Madara cảm giác đó hắn không tức giận chỉ thấy chán ghét, còn Natsume… cái cảm giác phẫn nộ này là lần đầu tiên hắn cảm nhận được trong suốt cuộc đời làm yêu quái của mình.
“Ông thật sự không hiểu sao?” Natori thấy Natsume làm vậy thật không đáng chút nào.
“Hiểu cái gì?”
“Đứa trẻ đó giữa cái chết và cô đơn đã chọn cái đầu tiên, cậu ấy đã đủ cô đơn lắm rồi.”
Cậu ấy đã đủ cô đơn đến phát sợ nó rồi, vì vậy cái chết không còn là gì nữa. Thứ mà Natsume muốn ông vẫn không hiểu sao… Yêu quái ơi yêu quái à…
Madara lặng người đi nhưng hắn lại thốt ra từng chữ từng rất kiên định: “Ta không quan tâm được nhiều thế đâu, ta chỉ muốn thằng nhóc đó tiếp tục sống thôi.”
“Ông ích kỉ thật đấy.”
“Vì ta là yêu quái mà.” Madara lộ ra vẻ mặt “điều đó là đương nhiên.”
“Ừ cũng đúng nhỉ…” Natori mỉm cười.
#8: Cái ôm
Lúc Natsume tỉnh dậy cậu không thấy Madara đâu.
“Nyanko- sensei ra ngoài rồi à?” Cậu hỏi vì không nhìn thấy.
Như thường ngày Madara lúc này đang ở trong hình dạng một con thú bao bọc lấy cơ thể của Natsume đã dậy từ rất sớm rồi, hắn nhìn Natsum đang mở to mắt và tưởng tượng ra bản thân đang lại gần sau đó dọa cho cậu thiếu niên vẫn chưa tỉnh ngủ kia một trận.
Cậu hỏi vu vơ của Natsume lại làm cho động tác của Madara cứng ngắc lại trong chốc lát.
Cậu ấy không nhìn thấy hắn nữa… Madara đã biết từ sớm rồi, chính hắn đã lựa chọn điều đó mà.
Cậu ấy không nhìn thấy hắn nữa…
Không nhìn thấy hắn nữa rồi… Ánh mắt xa xăm ấy đã không dành cho hắn nữa…
Madara thấy bản thân mình đang rất buồn.
Natsume nhìn con mèo cầu tài trong bộ dạng ngu ngốc xuất hiện trước mặt cậu trong chốc lát. Cậu cưới “Thì ra ông đang ở đây à?”
Natsume dừng lại trước khi ra ngoài.
“À Nyanko- sensei này, hôm nay là ngày cuối cùng của lễ hội rồi đấy.”
“Ừ, thế thì sao?”
“Sẽ có biểu diễn bắn pháo hoa đó.”
“Cậu muốn đi à?”
“Ừ, tôi muốn đi cùng với ông.”
“Natsume…”
“Hả?”
“Không có gì, ta sẽ đi với cậu.”
Natsume quả thật không nhìn thấy nữa rồi, ở ngoài cửa có hai con yêu quái thường đi theo cậu, chúng nhiệt tình gọi tên cậu nhưng cậu lại không nhìn thấy chúng, không nghe thấy giọng chúng nữa rồi…
“Natsume Takashi!!!!”
Madara gầm lên, trời sắp mưa rồi, hắn có thể nghe thấy tiếng những giọt nước truyền đến từ nơi sâu thẳm nhất trên bầu trời. Chỉ một phút hay nửa phút nữa thôi là những giọt nước ấy sẽ tí tách rơi xuống.
Natsume dừng bước và quay người lại, Madara không kịp tránh vấp phải chân của Natsume.
“Này Madara…”
“Ừ?”
Madara dường như vẫn chưa chú ý đến sự thay đổi trong cách xưng hô của cậu thiếu niên đối với mình, hắn dụi dụi mũi của mình.
“Từ trước đến nay Madara vì muốn có hữu nhân sổ nên mới đi theo tôi phải không?”
Natsume cúi đầu che dấu đi biểu cảm trên gương mặt.
Madara muốn nói không phải, nhưng lại theo thói quen đưa ra câu trả lời khẳng định.
Natsume đột nhiên nở nụ cười như trút được gánh nặng.
“Vậy thì nếu Madara có thể đáp ứng một yêu cầu của tôi thì tôi sẽ đưa quyển sổ cho Madara.”
Madara lặng người, hắn không biết Natsume bị làm sao vậy, một dự cảm không lành đang manh nha trong lòng hắn.
“Ừ, bây giờ hữu nhân sổ không còn tác dụng gì với tôi nữa. Nếu Madara đã muốn có nó thì tôi sẽ đưa cho Madara. Sau đó Madara cũng không cần phải ở bên cạnh tôi nữa, muốn đi đâu thì cứ đi đi.”
“Natsume cậu đang nói gì vậy?”
Madara rõ ràng là đang cố kiềm chế cơn thịnh nộ của bản thân hắn… Cậu muốn ta rời đi đến vậy sao? Cậu sắp rời xa ta như Reiko sao?
“Tôi chỉ có một thỉnh cầu mà thôi.”
Natsume làm lơ câu hỏi của Madara, cậu đang tự nói với chính mình.
“Hãy cho tôi một cái ôm như khi Reiko rời xa Madara.” Người đàn ông mặc bộ yukata màu đen, người đàn ông che dấu nụ cười đẹp đẽ bằng bộ dạng lôi thôi của mình, người đàn ông cúi thấp mặt để dấu đỉ nỗi đau trong đôi mắt màu bạc. Ông ấy là Madara, Madara nhìn Reiko rời đi.
Chiếc áo mỏng manh của Natsume bị mưa làm cho ướt hết. Madara lặng người, Natsume biết hình dáng của hắn, không phải lúc đưa cậu về nhà vào hôm trước mà là trong giấc mơ của hắn. Giấc mơ khi Reiko rời xa cứ lặp đi lặp lại không ngừng.
Cơ mưa ùn ùn kéo đến, cả thế giới này chỉ còn mình Madara mà thôi.
Natsume không nhìn thấy Madara khi hắn ở trong hình dáng con người. Không nhìn thấy vậy nên cả thế giới chỉ còn lại mình hắn mà thôi.
Chỉ còn một mình nên hắn thấy rất lạnh lẽo.
Madara đứng ở trước mặt Natsume. Natsume không cao, cậu chỉ cao đến ngực của hắn, cơ thể của cậu rất mỏng manh, chỉ cần hắn dùng chút lực là cơ thể cậu sẽ vỡ vụn ra ngay. Hắn là yêu quái nên không cảm thấy lạnh, còn môi của Natsume đang dần trở nên tím tái, toàn thân cậu không ngừng run rẩy. Đôi mắt màu trà nhạt dịu dàng vốn dĩ chỉ thuộc về riêng Madara bây giờ lại đang xuyên qua cơ thể hắn nhìn về nơi xa xăm.
“Cậu cũng muốn rời xa ta giống như Reiko sao?”
Madara thấy giọng mình đang run lên nhưng Natsume lại chẳng hề nghe thấy.
“Tại sao lại muốn đưa hữu nhân sổ cho ta? Tại sao lại muốn cái ôm của ta? Tại sao cậu lại thu sự dịu dàng của cậu với ta về?”
Madara thấy cơ thể đã không thuộc về hắn nữa mà nó có ý thức của riêng mình. Ngón tay dài có lực của hắn quấn lấy cổ Natsume. Bên dưới ngón tay ấy là động mạch đang đập không ngừng và lớp da đang run rẩy vì cái lạnh của cơn mưa.
“Xin lỗi… Xin lỗi… Xin lỗi…”
Ta không muốn cậu cô đơn, ta chỉ sợ cậu chết đi thôi. Nhưng ta nhận ra rằng so với việc cậu chết đi, ta còn sợ việc cậu rời xa ta hơn.”
“Mình Reiko rời xa ta là đủ rồi.”
Vậy nên xin cậu đừng bỏ ta lại một mình….
Madara dồn hết sức mạnh vào ngón tay hắn, yêu quái có thể cắt định linh hồn của con người, như vậy thì con người sẽ chết.
Nếu giết chết cậu thì cậu sẽ mãi mãi ở bên cạnh ta rồi…
Madara cười mà trông như khóc. Hoặc là hắn đang khóc thật. Mưa là thứ ngụy trang rất tốt, không ai có thể nhìn ra là ai đang khóc. Nước mắt của yêu quái ư, ai mà tin được chứ? Nhưng cơn đau nhói truyền đến từ xương sườn thứ 4 là gì vậy?
Natsume chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh, càng ngày càng buồn ngủ. Cậu không biết Madara có ôm mình không vì cậu không cảm nhận được.
Sau đó trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, điều Natsume nhìn thầy là gương mặt thất thần hoảng loạn của người đàn ông đã xuất hiện trong giấc mơ của cậu. Và rồi người đó cẩn thận dịu dàng kéo Natsume vào lòng mình, dịu dàng đến mức làm người ta đau lòng. Natsume thậm chí cảm nhận được hơi thở của người ấy ở bên tai cậu.
Sự dịu dàng đó quá đỗi thân thuộc bởi vì đó là Madara.
Vào giây phút Madara chuẩn bị cắt đứt linh hồn của Natsume thì cơ thể của cậu rơi xuống đã đưa Madara lúc đó đang điên cuồng quay về với hiện thực.
Natsume vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức , chỉ một chút nữa thôi là Madara đã giết cậu ấy rồi. Hắn đên cuồng gọi tên của Natsume, đây là trạng thái mà một yêu quái vĩ đại như hắn chưa từng có bao giờ.
Dường như Natsume đã nghe thấy rồi, cậu nói: “Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy Madara rồi.”
Đôi mắt màu trà nhạt quen thuộc kia là sự dịu dàng chỉ thuộc về riêng Madara mà thôi.
#9: Thuộc về
Lời giải thích của Natori cho việc Natsum có thể khôi phục khả năng nhìn thấy yêu quái là sau khi người bình thường trải qua việc cần kề với cái chết thì đôi khi việc không thể tin được sẽ xảy ra, càng không cần nói đến việc vốn dĩ Natsume là cậu thiếu niên sở hữu năng lực tâm linh rất mạnh mẽ.
Natori dùng ánh mắt “không ngờ được là ông lại làm tổn thương Natsume” để nói với con yêu quái đang chải bộ lông đẹp đẽ của mình. Madara chỉ lặng người đi một lát, sau đó hướng ánh mắt về phía cậu thiếu niên đang ngủ say sưa, thật hiếm thấy hắn không có phản ứng gì như vậy.
“Madara?”
Cậu thiếu niên đang nằm trong lòng Madara cuối cùng cũng đã mở mắt, trong đôi mắt màu trà nhạt kia ánh lên một người ăn mặc lôi thôi lếch thếch.
Madara nhìn thấy con người trong đôi mắt mình thì khe khẽ mỉm cười, sau đó thì cậu thiếu niên có đôi mắt màu trà nhạt kia cũng cười theo.
Hương thơm của đất sau cơn mua lớn ùa qua khung cửa sổ mang theo mùi hương dịu dàng vào căn phòng.
Dịu dàng quá, thế là ai đó đã bị mê hoặc rồi.
“Ta không cho phép… cậu rời xa ta…”
“Không nhìn thấy cũng được… không cảm nhận được cũng không sao…”
“Không cho phép…”
“Takashi chỉ có thể thuộc về ta mà thôi…”
Mái tóc dài màu bạc của Madara và ngón tay của Natsume quấn lấy nhau không rời.
“Madara thật ích kỷ.”
“Bởi vì ta là yêu quái mà.”
- Diệp Hà
- Tổng số bài gửi : 12
Points : 16
Danh tiếng : 5
Join date : 10/06/2018
Tuổi : 21
Đến từ : Đây
[Fic dịch]Natsume yuujinchou: Chương cuối
Wed Jun 13, 2018 2:28 pm
[Fic Dịch] Natsume Yuujinchou: Chương cuối
"Một chút đau lòng... Một chút nuối tiếc... Một chút cô đơn..."
- Chương cuối:
Năm Natsume Takashi 20 tuổi Madara mất đi khả năng biến thành “thực thể”. Tuy vẫn có thể biến thành con mèo cầu tài nhưng con người không thể nhìn thấy hắn được nữa. Khi bà Fujiwara hỏi mèo con đi đâu rồi, Natsume chỉ cười nói không biết, có lẽ nó đã về rừng cây rồi cũng nên. Mỗi lần cậu nói như vậy đều bị Nyanko-sensei cắn cho một phát. Những lúc như thế Natsume luôn có một nỗi lo lắng, cậu lo có một ngày cậu mất đi khả năng nhìn thấy yêu quái, không nhìn thấy Nyanko-sensei nữa, không còn được đấu võ mồm với nó nữa, không thể đập vào đầu nó được nữa.
Nyanko-sensei dường như đoán được những suy nghĩ trong Natsume, nó miệt thị quét mắt nhìn Natsume, dùng âm mũi quái gở nói không nhìn thấy càng tốt chứ sao, ta có thể lấy đi hữu nhân sổ, ngươi có thể sống một cuộc sống bình thường.
Natsume không nói gì chỉ nhìn con mèo cầu tài đang cao ngạo ngồi trên cái đệm. Con ngươi màu nhạt ánh lên màu sắc dịu dàng, khóe miệng khẽ nhếch lên, Natsume khe khẽ cười.
Năm Natsume Takashi 23 tuổi, toàn bộ tên trong hữu nhân sổ đã được trả lại cho yêu quái. Cuốn sổ khi cầm trên tay rất nhẹ, ngoài hai trang bìa ra không còn trang nào khác. Không hiểu tại sao, trong lòng Natsume bỗng dậy lên một cảm xúc phức tạp. Cậu buông hữu nhân sổ ra, ngây người trước trang bìa màu xanh, tất cả có thể sẽ kết thúc như thế này.
Khi cậu thở dài thì Nyanko-sensei đột nhiên nhảy ra đạp vào gáy cậu. Natsume quay người lại nói với Nyanko-sensei làm như vậy rất đau. Nhưng đối phương lần đầu tiên không không gào lên mà chỉ mà chỉ nghiêm túc nói Natsume ngu ngốc, ngươi còn có thể nhìn thấy yêu quái thì chưa thể coi là kết thúc đâu.
Natsume xoa gáy của mình, cậu cúi đầu khe khẽ đáp lại: “Đúng vậy.” Sau đó cậu sẽ lờ đi sự phản kháng của Nyanko-sensei và ôm nó vào lòng. Natsume nói tuy không còn hữu nhân sổ nhưng Nyanko-sensei vẫn ở đây. Nghe đến đây, Madara không dãy dụa nữa mà ngoan ngoãn cho Natsume ôm.
Natsume ngu ngốc, Madara khe khẽ mắng.
Có một số chuyện, ngươi không muốn không muốn xảy ra nhưng nó vẫn cứ xuất hiện. Năm đó Natsume 24 tuổi, khi mới ngủ dậy Natsume vẫn chưa phát hiện ra sự thay đổi nào, sau khi ăn sáng xong cậu định đi làm thì phát hiện không nhìn thấy bóng của Nyanko-sensei đâu nữa. Cậu nghiêng đầu nghĩ ngợi, có thể là tối qua Nyanko-sensei đi uống rượu nên sáng nay vẫn chưa về. Thế là Natsume không nghĩ nữa mà đi làm như bình thường.
Đến khi cậu về nhà, mở cửa phòng của mình ra lại không thấy hình ảnh Nyanko-sensei say bí tỉ nằm ở trên sàn nữa. Căn phòng rất yên tĩnh, đồ đạc được sắp xếp rất gọn gàng, sạch sẽ đến mức làm Natsume có chút hoảng hốt.
Cậu đóng cửa phòng lại, gọi một tiếng Nyanko-sensei nhưng không ai đáp lại cậu hết. Thế là cậu cất cao giọng gọi lại lần nữa nhưng vẫn không có ai đáp lại. Natsume cảm thấy hình như có chuyện nghiêm trọng đã xảy ra rồi.
Trong khi đó Madara thực ra đang ngồi trong chiếc nệm chuyên dụng của hắn trong phòng. Nhưng Natsume lại làm ra vẻ như cậu không nhìn thấy hắn, miệng cứ không ngừng gọi tên hắn, tìm hắn khắp mọi nơi. Madara khe khẽ thở dài, đã đến lúc kết thúc tất cả rồi.
Natsume quay người đi ra khỏi phòng chạy một mạch vào rừng cây, cậu cứ đi tìm cho đến tận lúc hoàng hôn buông xuống cũng chẳng thấy bóng dáng của con yêu quái nào.
Natsume bỗng nhiên hiểu ra cậu đã không còn khả năng nhìn thấy yêu quái nữa rồi.
Natsume không biết Nyanko-sensei có còn ở trong phòng hay không nhưng cậu vẫn để cái bát ăn cơm của nó vào trong phòng như cũ, mỗi buổi tối đều sẽ cho đồ ăn ngon vào trong đó. Vào hai ngày nghỉ cuối tuần cậu sẽ cho màn thầu ở tiệm đồ ngọt Nyanko-sensei thích ăn vào trong bát.
Madara ngồi ở một bên nhìn những việc Natsume làm, nó khe khẽ nhắm mắt. Natsume rõ ràng đã mất đi khả năng nhìn thấy mình tại sao lại còn làm như vậy? Nó vẫn còn nhớ khi Natsume còn nhỏ đã mong mình mất đi khả năng nhìn thấy yêu quái nhưng tại sao bây giờ lại mang một vẻ mặt cô đơn như vậy?
Nghĩ mãi nghĩ mãi Madara đi vào phòng cúi đầu gặm một cái màn thầu. Natsume đứng ở bên cạnh cái bát nhìn cái màn thầu từ từ biến mất một cách thần kì trong lòng liền cảm thấy hân hoan, cậu đưa tay ra định vuốt ve Nyanko-sensei nhưng vì Natsume không thể nhìn thấy nên động tác rõ ràng rất kì lạ.
Nyanko-sensei ngẩng đầu lên nhìn ngón tay Natsume vươn ra và đôi mắt màu nhạt long lanh nước. Nó ngẩng cao đầu muốn cọ vào đôi bàn tay đang cách mình một đoạn nhưng lại phát hiện ra cơ thể mình có thể xuyên qua giống như một linh thể. Natsume không chỉ mất đi khả năng nhìn thấy yêu quái mà ngay cả khả năng chạm vào yêu quái cũng không còn nữa. Vì vậy bây giờ cậu chỉ là một người bình thường, không có mối liên hệ gì với yêu quái cả.
Natsume khe khẽ mở miệng ra, giọng nói có chút run rẩy lại một lần nữa gọi tên Nyanko-sensei.
Madara hiện nguyên hình , nghiêng đầu dựa vào người Natsume, nhẹ nhàng đáp lại: “Ta ở đây Natsume.” Ngữ điệu dịu dàng đến mức làm người ta cảm thấy đau lòng.
Nhưng Natsume lại không nghe được ngữ điệu dịu dàng ấy, cũng không cảm nhận được mùi của Madara nữa.
Năm 25 tuổi Natsume đã gặp một cô gái dịu dàng, hai người yêu nhau và đến với nhau một cách rất tự nhiên. Khoảng thời gian một năm không ngắn cũng chẳng dài nhưng lại làm thay đổi rất nhiều thứ. Ví dụ như lúc đầu vì không nhìn thấy được yêu quái Natsume đã suy sụp rất nhiều nhưng bây giờ cậu đã bình tâm trở lại hơn nữa còn có thể tự nhiên qua lại với người khác.
Nhưng có một số thói quen không bao giờ thay đổi chẳng hạn như là hằng ngày cậu vẫn mang cái bát Nyanko-sensei vẫn hay dùng vào trong phòng, buổi sáng sẽ cho đồ ăn nhẹ vào, buổi tối lại cho đồ Nyanko-sensei thích ăn. Mỗi tối sau khi đồ ăn biến mất Natsume rửa sạch cái bát hệt như trước đây.
Trong khi đó Nyanko-sensei cũng chưa từng rời đi, luôn ở trong nhà của Natsume, có lúc sẽ đi uống rượu với chúng yêu quái, cứ cách một buổi sáng lại lê tấm thân đầy mùi rượu về nhà.
Có lúc nó gõ gõ cửa sổ theo thói quen, nghe thấy tiếng kêu Natsume sẽ qua đó mở cửa sổ ra. Nyanko-sensei cũng không rõ Natsume có biết đó là mình không, trong lòng còn mắng nhỡ đó là con yêu quái khác thì sao? Nhưng mỗi khi nhìn thấy con ngươi màu nhạt nhìn vào cái đệm mình đang ngồi thì những nỗi bực bội cũng bay đi đâu mất.
Cho dù là thiếu niên hay là thanh niên thì Natsume vẫn là một thằng ngốc, Nyanko-sensei nghĩ trong lòng rồi sau đó chìm vào giấc ngủ. Buổi trưa cách một ngày Nyanko-sensei mới tỉnh lại, lúc đó Natsume đã ra ngoài từ sớm rồi, nó chạy đến bên cái bát, ăn hết cá nướng rồi dùng chân gãi gãi cái miệng. Có lẽ Natsume đã đi chuẩn bị hôn lễ với đứa con gái đó rồi, Nyanko-sensei nghĩ, không ngờ sẽ có ngày mình được nhìn thấy Natsume kết hôn.
Đúng lúc này cửa sổ bỗng nhiên bị mở ra, một con bướm phát ra ánh sáng màu hồng phấn theo cơn gió bay vào trong phòng, nó từ từ hóa thân thành một cô gái xinh đẹp. Nyanko-sensei ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, nói: “Benio đấy à?”
Benio mím môi cười nhẹ: “Lúc nào nhìn thấy ngài ở trong bộ dạng này ta đều thấy ngài rất đáng thương, muahahaha…”
“Người cố tình tới đấy để nói những lời vớ vẩn đó sao?” Nyanko-sensei bất mãn tiếp tục liếm móng rửa mặt, trong lòng nghĩ đến mùi vị thơm ngon của món cá nướng. “Việc Natsume không thể nhìn thấy yêu quái nữa mọi người đều đã biết hết rồi Madara-sama.” Benio ngồi xuống mỉm cười nhìn Madara tiếp tục nói: “ Các con yêu quái khác đều rất đau lòng mèo con à.”
Nyanko-sensei đặt bàn chân mình xuống, nhìn Benio và nói: “Đừng có nhiều lời, trực tiếp vào vấn đề chính đi.”
“Tên trong hữu nhân sổ đều đã trả lại hết, bây giờ nó chẳng khác gì thứ đồ bỏ đi. Natsume Takashi cũng đã mất đi năng lực…” Benio ngừng lại một chút rồi chầm chậm nói: “Madara-sama ngài định ở cùng với con người đến bao giờ nữa đây?”
Nyanko-sensei im lặng không nói, Benio cũng không thể nhận ra điều gì từ gương mặt cổ quái ấy. Một lúc lâu sau, Benio lại nói: “Hôm nay ngài hãy cùng trở về với tôi đi Madara-sama.”
“Không!” Nyanko-sensei đột nhiên lên tiếng, đáp án làm cho Benio ngạc nhiên đến mức trợn tròn mắt, cô ta đang nghĩ xem cái miệng đó vừa nói cái gì thì Nyanko-sensei đã tiếp tục nói: “Ta đã nói với cô rồi mà, ta đang đợi cho đến khi đó. Cuộc đời của con người ngắn ngủi như vậy mà tuổi thọ của yêu quái lại dài như thế, ta chỉ lấy đó làm trò tiêu khiển thôi.”
Sau khi nghe Nyanko-sensei nói Benio liền cau mày lại nói: “Madara-sama ngài chỉ đang kiếm cớ thôi, thực ra ngài đã có tình cảm với con người rồi đúng không?” Benio hỏi như vậy nhưng Nyanko-sensei lại chẳng nói gì, cũng không có phản ứng gay gắt như lúc trước nữa. Benio nhẹ giọng nói: “Sau khi mọi chuyện kết thúc ngài hãy về đi, mọi người đều đang đợi ngài.” Sau khi nói xong Benio biến thành hồ điệp bay đi mất.
Vào năm 27 tuổi Natsume Takashi đã có đứa con của mình.
Nyanko-sensei tò mò đến thăm sinh mạng yếu ớt đó, đứa trẻ bé tí được một vật giống như cái thảm quấn chặt lấy, giống như là sợ một cơn gió lạnh làm đứa bé giật mình sợ hãi vậy. Đôi mắt của đứa trẻ chỉ có thể mở ra một chút, đôi con ngươi trống rỗng, chắc bây giờ nó vẫn chưa nhìn thấy cái gì đâu. Nyanko-sensei bò đến bên cạnh đứa bé, vẫy vẫy cái đuôi tròn nhỏ, nó thấy đứa bé này vui mắt vô cùng. Nhìn mái tóc, đôi mắt mắt này mà xem quả thật là giống Natsume y như đúc.
Đúng lúc này Natsume Takashi đẩy cửa bước vào, đi đến bên cạnh giường của đứa bé, xoa xoa cái trán nhăn nhăn của nó, “Nyanko-sensei tên của đứa bé là ‘Natsume Mori’, nó là một đứa bé trai.”
Nyanko-sensei ngẩng đầu, phát hiện ra ánh mắt của Natsume đặt trên đứa bé chứ không nhìn về phía mình. Nó nhìn thấy sự dịu dàng và niềm hạnh phúc ánh lên trong đôi con ngươi màu nhạt của Natsume làm cho đôi mắt ấy càng thêm đẹp đẽ.
Nyanko-sensei nhắm mắt lại, nó đột nhiên cảm thấy đứa trẻ này đã thay đổi rất nhiều.
Không cần phải nói dối vì nhìn thấy yêu quái nữa, có thể tự nhiên hòa nhập vào thế giới của con người, bây giờ lại còn có người vợ dịu dàng và một đứa con đáng yêu. Natsume đã không còn là cậu thiếu niên lúc nào cũng có vẻ cô đơn như trước đây nữa.
Những thước phim giống như dòng nước chảy trong đầu của Madara, trong mỗi thước phim đều có bóng hình của Natsume. Một Natsume dần dần trở nên dịu dàng, một Natsume sợ hãi khi nhìn thấy Madara bị thương, một Natsume với nụ cười hạnh phúc nở trên môi…
Và còn một Natsume không nhìn thấy Madara nữa.
Nyanko-sensei nhắm chặt mắt, khẽ thởi dài, có lẽ đúng như Benio nói nó đã đến lúc phải đi rồi.
Vào sáng sớm hôm Nyanko-sensei rời đi, nó theo thói quen ăn hết bữa sáng ở trong cái bát, sau đó nghĩ xem nên để lại cái gì sau đó chạy vào trong vườn hái đại một bông hoa cho vào trong cái bát.
Trước lúc đi nó nhìn quanh căn phòng một lần nữa, cách sắp đồ chẳng có gì thay đổi, vẫn cứ gọn gàng sạch sẽ như trước làm cho người ta không nhận ra mình đã ở đây suốt mấy năm trời. Nó thu ánh mắt lại, mở cửa sổ ra, đi về phía khu rừng trước đây nó ở.
Đến khi Natsume vào phòng định mang bát cơm đem đi rửa sạch thì cậu nhìn thấy bông hoa nhỏ màu trắng ấy. Natsume cầm bông hoa lên, cánh hoa trở nên trong suốt dưới ánh sáng mặt trời làm cho bông hoa càng đẹp hơn nữa.
Bàn tay cầm bông hoa bất giác nắm chặt lại, một giọt nước mắt rơi trên cánh hoa trắng tinh.
Giống như sương mai sáng sớm.
Tháng ngày sống ở trong khu rừng thật tự do nhàn hạ, chuyện duy nhất cần phải lo lắng đó là làm sao để lấp đầy dạ dạy của mình. Mỗi khi Madara bắt được thứ gì đó thì trong dầu hắn luôn xuất hiện dáng vẻ Natsume ngăn mình không được sát giới. Khi cảnh tượng này xuất hiện Madara sẽ nhắm mắt lại sau đó mở ra sau đó nuốt đồ ăn. Khi trời tối hắn sẽ đi đến nơi trước đây mình bị phong ấn sau đó nằm bò ra ngủ ở bên cạnh bàn thờ lụp xụp. Mặt đất thô ráp làm Madara cảm thấy rất khó chịu, thế là hắn lại biến thành con mèo cầu tài chui vào trong cái hũ đã từng phong ân hắn và ngủ ở đó.
Có lẽ đã quen sống trong nhà của con người, buổi sáng thức dậy Madara thấy toàn thân đều rất khó chịu. Đúng lúc này Hinoe lại đến, cười nhạo nói: “Madara ngươi làm sao vậy? Là thú cưng trong nhà con người nên không thích ứng được với cuộc sống hoang dã sao?”
Nyanko-sensei hiện nguyên hình, móng chân sạch sẽ hung ác cấu vào người Hinoe, lại tặng thêm một cặp mắt trắng dã: “Ngươi có tình đến đây làm bữa sáng cho ta sao?”
Hioe từ từ đứng dậy, vuốt vuốt lại mái tóc của mình: “Ngươi rốt cuộc cũng về rồi. Thật đáng tiếc… Đứa trẻ giống Reiko như vậy lại không nhìn thấy yêu quái nữa làm ta cảm thấy vô vị vô cùng.”
Madara “hừ” một tiếng, quay người đi tìm đồ ăn sáng, không thèm để ý đến Hinoe.
Hinoe hút một điếu thuốc, hét lên với hình bóng của Madara: “Ngươi không nên quay về Madara ạ. Ngươi như thế này là tự ngược bản thân mình đấy.”
Hình như Madara không nghe thấy thì phải, hình bóng hắn biến mất trong rừng cây. Hinoe nghĩ tính cách của Madara vẫn khó chịu như xưa.
Vào năm Natsume Takashi 47 tuổi, con trai của ông là Natsume Mori dự định đi học ở trong thành phố. Con trai vắng nhà khiến Natsume cảm thấy nhàn rỗi, ông liền tìm việc để giết thời gian.
Ví dụ như là học cách làm màn thầu và cả nướng từ dì Fujikawa sau đó làm ra một đống cả nhà ăn cũng không hết, những lúc như vậy làm Natsume nhớ đến con mèo béo chẳng lúc nào là no kia.
Cũng có lúc Natsume giúp chú Fujikawa pha trà, đấm lưng cho dì Fujikawa, giúp đỡ họ làm việc nhà.
Vợ chồng Fujiwara cả đời không có con nên họ đã đối xử với Natsume Takashi như con ruột của mình. Tình cảm của Natsume với họ sâu đậm đến mức không nói được thành lời. Ông nghĩ cuộc sống như thế này mới thật sự là hạnh phúc.
Vào năm Natsume Takashi 53 tuổi, vợ chồng Fujiwara qua đời. Bọn họ khi còn ở trên đời yêu nhau sâu đậm, khi chết đi cũng vào cùng một ngày. Natsume quỳ trước bia mộ của vợ chồng Fujikwara, ông nhắm mắt lại, có giọt nước mắt vương trên mi dài của Natsume.
Bởi vì cái chết của vợ chống Fujiwara mà Natsume Mori đã trở về quê hương, còn mang theo người vợ dịu dàng và con trai 5 tuổi của mình về cùng. Vui mừng và bi thương cùng lúc xuất hiện trong Natsume, chúng quện vào nhau không phân rõ được đâu là chua đâu là ngọt.
Natsume nhớ lại lời Nyanko-sensei đã từng nói: “Cuộc đời con người rất ngắn ngủi nhưng họ lại cứ thích mua dây buộc mình.”
Vào năm Natsume Takashi 58 tuổi ông dẫn cháu trai đang về quê thăm mình đi trên con đường nhỏ ở trong làng. Bây giờ đang là mùa xuân, hai bên con đường tràn ngập màu xanh của cây cỏ. Gió thổi quá, tiếng lá cây xào xạc vì gió thổi làm cho đứa trẻ cảm thấy rất thích thú, thằng bé muốn đi vào trong rừng cây chơi. Natsume không còn cách nào khác đành chiều theo ý thích của cháu mình. Lúc ông dẫn thằng bé đi vào rừng cây, đi ngang qua mảnh đất bị ánh nắng chiếu đều xuống Natsume nhìn thấy một thứ rất quen thuộc.
Ngôi đền nhỏ xíu có hình dáng của một căn phòng, bên ngoài có một sợi dây thừng đã bị đứt ở vùng trung tâm. Cánh cửa nhỏ của căn phòng đang mở ra, bên trong trống rỗng, không có thứ gì.
Natsume Takashi đi qua đó, nhìn căn phòng cũ kĩ bằng ánh mắt đầy hoài niệm. Đứa trẻ nhìn biểu cảm của ông mình liền kéo tay áo ông hỏi đây là cái gì?
Natsume Takashi xoa đầu đứa trẻ nói “Đây là chỗ ở của một người bạn tốt của ông trước đây, không biết bây giờ có còn ở đó nữa không?”
Đứa trẻ không hiểu ông đang nói cái gì, chỉ hưng phấn nói: “ Thần kì quá, căn phòng bé thế này mà cũng ở được sao?” Natsume chỉ cười chứ không nói gì, thấy vậy đứa trẻ bèn tiếp tục: “Nếu đã là bạn tốt sao không thấy đến nhà mình chơi hả ông?”
Natsume đáp:“Vì ông ấy đã về nhà rồi.”
Madara nằm ở khu đất trống bên cạnh căn phòng nói: “Ta ở đây, Natsume.”
Vào năm Natsume Takashi 70 tuổi, ông thấy sức khỏe của mình không được tốt nhưng lại không đi bệnh viện kiểm tra. Kết quả là có một ngày ông ngất ở trong nhà đến khi tỉnh lại điều ông nhìn thấy đó là một màn trắng xóa. Natsume khó khăn quay đầu lại, ông nhìn thấy người thân của mình ai cũng đang khóc. Từ những giọt nước mắt của họ ông hiểu mình sắp đi đến giới hạn của con người rồi.
Natsume nói với người thân rằng ông muốn về nhà, dù sao thì bệnh viện cũng không chữa khỏi bệnh cho ông được.
Khi Natsume nằm trên chiếc giường trong căn phòng của mình, ông hít sâu bầu không khí xung quanh, tất cả đều quen thuộc như vậy, được chết đi ở đây là niềm hạnh phúc đối với ông.
Phần lớn thời gian năm Natsume Takashi 70 tuổi đều trôi qua qua trên giường bệnh, thỉnh thoảng ông cũng đi xuống giường vận động nhưng mỗi bước đi đều mất sức vô cùng. Đó là một con cáo màu nâu, trông nó có vẻ là cáo trưởng thành, màu lông của nó rất đẹp, nó tỏa sáng mỗi khi có ánh sáng mặt trăng chiếu vào, giống như là đang bước đi trên mặt trăng vậy.
Con cáo khéo léo nhảy lên giường của Natsume, nó bò đến bên cạnh và gối lên trên tay của ông. Natsume nhìn con cáo lông xù liền đưa tay ra chầm chậm vuốt ve đầu của con cáo. Con cáo nhắm mắt giống như nó đang cảm thấy dễ chịu lắm.
Được một lúc, Natsume cảm thấy hơi mệt mỏi nên buông tay ra, lúc này cậu nhìn thấy ánh mắt thất vọng của con cáo, bèn nói: “Xin lỗi, thực sự thì ta chẳng còn tí sức lực nào nữa.” Lời vừa dứt Natsume bèn thấy một dòng nước chảy ra từ khóe mắt của con cáo. Natsume nhìn vào đôi mắt của con cáo, ông cảm thấy nó rất quen thuộc liền hỏi: “Cáo nhỏ có phải không…?”
Con cáo cúi đầu xuống liếm vào bàn tay đầy nếp nhăn của Natsume, từng giọt từng giọt nước mắt rơi trên bàn tay của Natsume giống như đang trả lời câu hỏi của ông vậy.
“Mày đã lớn như vậy rồi sao cáo nhỏ, lại còn rất đẹp nữa.” Natsume nói, giọng càng ngày càng nhỏ, ông dần dần chìm vào giấc ngủ.
Con cáo vẫn cứ lặng lẽ cuộn tròn bên cạnh Natsume, cùng chìm vào giấc chiêm bao với ông.
Buổi sáng cách ngày con cáo đã rời khỏi phòng của Natsume từ sớm, nó chạy về hướng khu rừng và dừng lại trước một hình bóng trắng khổng lồ.
Madara mở mắt ra, con ngươi màu trắng nhìn con cáo trong hình dáng con người đang đứng trước mặt hắn, nhìn dáng vẻ bên ngoài hắn về cơ bản có thể đoán được nó là con cáo nhỏ đó. Hắn đang định nó ngươi đến làm thức ăn cho ta sao thì con cáo đã nói trước rồi.
“Madara-sama mau đến thăm Natsume-sama đi, ngài ấy…”
Không đợi con cáo nhỏ nói hết Madara đã nghiêng người biến mất khỏi khu rừng rồi. Con cáo ngước lên nhìn trời, nước mắt không ngừng rơi ra khỏi khóe mắt.
Madara căm ghét những kẻ ích kỉ, cố ý phá hoại rừng xanh như con người. Nhưng sau khi chung sống với con người hắn lại thấy thật ra ở mặt nào đó con người cũng đáng yêu ra phết ví dụ như có thể làm bánh ngọt, có thể làm ra cái nệm mềm mại chẳng hạn.
Tuy rằng như vậy nhưng hắn vẫn muốn giữ khoảng cách với con người, tuyệt đối không được có tình cảm với bọn họ. Bởi vì tuổi thọ con người rất ngắn ngủi, hắn chỉ vừa mới tỉnh dậy mà con người kia đã đi xa rồi…
Giống như… tên ngốc trước mặt hắn vậy.
Natsume Takashi đang nằm trên giường bệnh không phải là chàng trai tuấn tú trong kí ức của Madara nữa mà là một ông già mặt đầy nếp nhăn sắp sang thế giới bên kia rồi.
Madara hóa thân thành con mèo cầu tài, ngồi bên cạnh chăm chú nhìn Natsume: đường nét trên mặt và ngũ quan vẫn như cũ không có gì thay đổi cả, làn da trắng bóc ngày nào giờ đây toàn là nếp nhăn và vết nám, chỗ nào cũng toát lên vẻ yếu ớt của con người khi về già.
Người trước mặt Madara là Natsume Takashi chứ không phải ai khác, đó là thiếu niên có vẻ ngoài thanh tú đã phá bỏ phong ấn cho hắn. Thời gian trôi qua không làm thay đổi bất cứ thứ gì trên người Madara nhưng lại phũ phàng khắc từng vết từng vết thương trên gương mặt của Natsume Takashi, giống như nhắc ông thời gian đã trôi qua được bao lâu rồi.
Madara chầm chậm nhắm mắt lại, nhớ đến lời trước đây đã nói với Natsume phải ở bên cạnh ông khi giây phút cuối cùng đến.
Vậy thì cứ để hắn lấy lí do này để ở lại với Natsume đi.
Ngày thứ nhất
Madara ngồi ở trên chiếc đệm trước đây của hắn, không biết tại sao nhiều năm đã trôi qua rồi mà chiếc đệm này vẫn còn ở đó hơn nữa còn được giặt rất sạch sẽ, giống như đang đợi hắn trở về vậy.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy con trai đang đỡ Natsume dậy giúp cậu uống một đống thuốc. Natsume ho lên khe khẽ, giống như là bị sặc nước vậy, Natsume Mori vỗ lưng cậu, giúp cậu dễ thở hơn.
Ngày thứ hai
Hình như thuốc đã phát huy tác dụng nên sức khỏe của Natsume Takashi đã có tốt hơn, số lần tỉnh dậy cùng nhiều hơn.
Madara nhìn Natsume từ từ ngồi dậy sau đó run rẩy đứng lên mở cửa sổ ra. Ông ngẩng đầu ngước đôi mắt màu nhạt giờ đây đã vẩn đục lên nhìn bầu trời xanh.
Giống như đang đợi bóng dáng của ai đó vậy.
Ngày thứ ba
Natsume Takashi đúng là một lão già ồn ào và cố chấp, ông không nghe lời khuyên của người thân, không để cho họ giúp đỡ, tự mình lấy từ trong tủ bếp ra một cái bát cũ kĩ rửa sạch ở dưới vòi nước. Sau đó ông lấy ra rất nhiều nguyên liệu ở trong tủ lạnh rồi mất cả ngày trời để làm ra ba cái màn thầu, phần nhân toàn những thứ Madara thích ăn nhất. Tiếp theo Natsume để màn thầu vào trong bát, run rẩy trở về phòng rồi đặt cái bát lên trên tấm đệm.
Madara nhìn màn thầu ở trong bát, lại nhìn sang vẻ mặt mệt mỏi của Natsume, có một thứ cảm xúc đột nhiên dâng lên trong lòng hắn.
Con người gọi tên nó là bi thương.
Ngày thứ 4
Natsume Takashi lấy ra từ trong ngăn kéo quyển hữu nhân sổ màu xanh lục, ngẩn người nhìn cuốn sổ bên trong không có trang nào.
Madara ngồi bên cạnh Natsume, hắn nhìn hữu nhân sổ, nghĩ trong lòng nếu như không phải vì thứ này thì bản thân hắn cũng sẽ không có nhiều quan hệ với Natsume đến vậy.
Madara bất lực thở dài, nhẹ giọng nói: “ Natsume, chúng ta đều là lão già hoài niệm về quá khứ.”
Ngày thứ 5
Không biết tại sao sức khỏe của Natsume Takashi đột nhiên xấu đi, mấy hôm trước rõ ràng còn có sức đi làm màn thầu thế mà hôm nay lại nằm bất động trên giường, da dẻ trở nên xám ngắt, điều này làm Madara có chút hoảng hốt. Madara nhìn nụ cười của Natsume bây giờ chẳng đẹp đẽ gì cho cam với làn da nhăn nheo và bộ răng vàng ố.
Việc này làm Madara nhớ tới Natsume khi còn niên thiếu. Cậu thiếu niên khẽ nhếch khóe miệng lên tạo thành đường cong tuyệt đẹp, con ngươi màu nhạt và làn da trắng bóc khiến cho nụ cười ấy đẹp đẽ như thế. Madara có thể đọc được hai chữ “hạnh phúc” từ nụ cười ấy của Natsume.
Còn khi nhìn vào nụ cười hiện tại của Natsume, Madara đọc được hai chữ “hoài niệm”.
Ngày thứ 6
Sức khỏe của Natsume Takashi đang yếu đi một cách không thể tưởng tượng được, bác sĩ đến khám một lát, nói với người nhà kìm nén bi thương rồi rời đi.
Người thân túc trực ở bên cạnh giường, vợ, con dâu và cháu trai của Natsume từ lâu đã khóc không ra nước mắt, còn con trai thì lại bình tĩnh lau mặt cho bố, bàn tay cầm khăn khe khẽ run lên.
Ông lão chầm chậm mở mắt, nhìn ra xung quanh như đang tìm kiếm gì đó. Ông lão nhỏ giọng nói rất lâu: “Nyanko-sensei ông đã nói sẽ đợi thời khắc cuối cùng đến với tôi… Ông có ở đây phải không?” Đó là một cây khẳng định, có sự tín nhiệm ở trong đó.
Madara bò lên giường, lại gần và ngồi xuống bên cạnh Natsume, cúi đầu nói: “Ta ở đây, Natsume.” Hắn không biết Natsume có nghe thấy câu trả lời của hắn không, cũng không biết trước khi lâm chung Natsume có lại nhìn thấy hắn hay không, hắn chỉ là muốn đáp lại mà thôi. Sau đó Madara nhìn thấy nụ cười ngập tràn hạnh phúc của Natsume, vết đục ngầu trong con ngươi màu nhạt dần dần biến mất để lộ ra nét trong veo vốn cố.
Hắn nghe thấy Natsume nhẹ giọng nói: Ông ở đây à Nyanko-sensei .”
Sau đó Natsume từ từ nhắm mắt lại, khỏe miệng mang ý cười rồi chìm vào giấc chiêm bao.
Madara cảm thấy cho dù là người hay yêu quái đều đang đi trong một vòng tròn. Dù ngươi đi mất bao lâu, thụt lùi hay tiến lên thì người vẫn trở về điểm khởi đầu.
Madara đã sống trên đời này nhiều năm như thế, cho dù là gặp Natsume Reiko, bị con người phong ấn, tỉnh lại lần nữa lại gặp Natsume Takashi đều giống như ở trong bức họa cuộn tròn, quay cuồng chán chê hắn lại trở về điểm xuất phát.
Điểm khởi đầu chỉ có mình hắn.
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|